Chương 9
Không có chức năng đó
Bạch Ngọc Cung mặt đỏ như táo, mấy ngày nay đói bụng, ăn nhiều như vậy, thức mấy đêm liền bụng trướng lên là chuyện bình thường, chỉ là không khống chế được trước mặt bộ xương, nên có chút xấu hổ.
Đặc biệt là Tần Lãng vô thức lùi lại ba bước sau khi nghe thấy tiếng xì hơi, nhân tiện dùng giẻ che miệng và mũi, rõ ràng là ghét bỏ ả.
Tổn thương không nhỏ, vô cùng xúc phạm.
Ngươi không đánh rắm? Định thốt ra một lời, nhưng thấy đôi mắt to như hố đen của Tần Lãng, món hàng này thật sự sẽ không đánh rắm.
Bạch Ngọc Cung im lặng nuốt xuống câu nói này, có lẽ hắn không nghe thấy.
Thay đổi chủ đề, giả vờ như không có gì xảy ra.
"Ai da! Sư huynh! Huynh đang ở đâu?"
Bạch Ngọc Cung cuối cùng cũng nhớ ra mục đích đến đây.
Tần Lãng nhìn nữ nhân cố chấp nhưng hay quên này, hoàn toàn không còn lời nào để nói.
Hắc Phong Trại không quá lớn, họ không tốn quá nhiều khó khăn tìm được vị sư huynh mà Bạch Ngọc Cung trăm ngàn khổ cực mạo hiểm tới cứu.
Đúng như Tần Lãng tưởng tượng, cao lớn, dũng mãnh, anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, nhưng…
Đã chết.
Bạch Ngọc Cung thở dài: "Sư huynh, ta đến muộn!"
Không khóc, thậm chí không một chút buồn.
Đánh giá về biểu hiện của Bạch Ngọc Cung, ả hẳn là chưa từng có cảm tình với vị sư huynh đã chết này, thậm chí là tương giao cơ bản nhất.
Việc đầu tiên mà Bạch Ngọc Cung làm là cởi quần áo sư huynh, có kinh nghiệm trước đó, Tần Lãng tin chắc ả có thể dùng da sư huynh để đắp cho hắn.
Lấy ra châm ngọc, khoét bụng sư huynh trước mặt Tần Lãng, Tần Lãng ngạc nhiên, làn da gã sư huynh đẹp trai kia cũng chứa xương trắng y hệt hắn, bụng có rất nhiều thứ, chẳng trách Bạch Ngọc Cung không đau lòng, nửa ngày trời làm sư huynh thành một vali hình người.
Bạch Ngọc Cung đếm vật phẩm trong bụng sư huynh, nói với Tần Lãng: "Sư huynh của ta rất lợi hại. Huynh ấy từ Ung Đô bảo vệ ta tới đây. Nếu không phải sét đánh, huynh ấy không bị bọn cướp này bắt."
Ông trời có lẽ là sai lầm khi bỏ sót cô, trang bức là cô đó Bạch Ngọc Cung, sao cô có thể chặt xẻ sư huynh của mình thế? Sau khi đếm vật phẩm, chọn ra một xấp giấy bùa và chu sa nhét vào túi vải đeo chéo bên thân, kêu Tần Lãng giúp cởi hết quần áo sư huynh.
Tần Lãng nhìn giữa hai chân gã sư huynh, sạch sẽ sảng khoái, Bạch Ngọc Cung luôn dùng một phong cách để chế tác con người thành công cụ.
Phong cách tối giản, không thực tế chút nào, cuối cùng cũng hiểu tại sao MUJI lại được gọi là MUJI.*
Bạch Ngọc Cung dùng châm cài tóc bằng ngọc bội màu xanh gỡ da người ra, trải trên mặt đất, chỉ vào đó, lệnh Tần Lãng nằm lên. Tần Lãng đã đoán được ả muốn làm gì, ngẫm lại xem ra cũng không hại mình nên nằm xuống theo chỉ dẫn. Bạch Ngọc Cung nhét những thứ vừa lấy ra từ bụng sư huynh nhét vào bụng Tần Lãng, sau đó khâu cẩn thận. Tần Lãng từng có kinh nghiệm, lần này bình tĩnh hơn, Bạch Ngọc Cung lắp tròng mắt sư huynh cho hắn.
Cổ còn chưa khâu, Bạch Ngọc Cung lấy từ trong họng sư huynh ra một vật hình con bướm dài hai tấc, rộng một tấc, nhét vào cổ họng Tần Lãng, dùng châm nối với xung quanh.
Bạch Ngọc Cung nói: "Năng lực của ta không bằng sư thúc, năng lực của ngươi cũng không bằng sư huynh. Chiếc trống bướm rung này do chính tay huynh ấy làm, không biết có dùng được không." Ả hoàn thành quá trình khâu cổ.
Bạch Ngọc Cung cũng không chỉ là một món hàng, ít nhất may tốt, xét về đường khâu một ngón tay. Ả là thợ may giỏi. Thật tiếc khi không làm ra những đôi giày với một kỹ thuật thủ công tốt như vậy.
Tần Lãng mặc quần áo xong, cảm thấy bản thân coi như giống một con người.
Bạch Ngọc Cung nói hắn ngồi xuống, tìm một chiếc lược để chải gọn mái tóc rối bù cho hắn, giống tiểu cô nương đang chơi với búp bê Barbie yêu quý của mình.
Nhân lúc Tần Lãng không phòng bị, Bạch Ngọc Cung lặng lẽ đặt châm cài tóc vào huyệt Ngọc Chẩm sau đầu hắn.
Châm ngọc tỏa sáng rực rỡ, đầu tiên là ánh sáng trắng, sau đó phân tán thành ánh sáng ngũ sắc vàng, lục, xanh, lam và tím.
Đôi mắt xinh đẹp của Bạch Ngọc Cung mở to, không khỏi kinh ngạc, chẳng trách ả luôn cảm thấy bộ xương này khác thường, khi thử với châm ngọc cũng như vậy.
Người bình thường có mệnh hồn.
Có ba mệnh hồn, một là mệnh hồn của trời, mệnh hồn thứ hai là đất, mệnh hồn thứ ba là sự sống.
Sau khi một người qua đời, ba mệnh hồn sẽ trở về một con đường riêng.
Hồn trời thuộc về lương tâm, cũng là vô cực bất sinh bất diệt, mất đi nhân quả xác thịt thì không thể quy tông nguyên địa, mà chỉ có thể về trời.
Hồn đất thuộc phúc đức tổ tiên, họ tộc thân thích truyền từ đời này sang đời khác, người chết thì hồn phách thường lang thang giữa các nghĩa trang.
Mệnh hồn có thể biết nhân quả báo ứng của chủ hồn, nó cũng đại diện cho thiện ác của chủ nhân ở trần gian, sau khi thể xác chết, mệnh hồn sẽ vào vùng đất nhân quả thị phi và xuống địa ngục.
Đến khi đầu thai, ba mệnh hồn sẽ tái hợp.
Có bảy phách, một phách thiên xung, hai phách linh tuệ, ba phách vi khí, bốn phách vi lực, năm phách trung tâm, sáu phách vi tinh, và bảy phách vi anh.
Bảy phách dựa vào sự sinh ra của xác thịt, vì vậy khi cơ thể chết đi, bảy phách sẽ biến mất.
Đầu thai vào thân xác mới để sản sinh mệnh hồn trong nội thể.
Vì vậy, ba mệnh hồn thỉnh thoảng có thể được thấy trong các bộ khô lâu, nhưng chưa bao giờ nghe nói các linh hồn tồn tại. Không có da thì tóc cũng dính, nhưng không có thể xác thì linh hồn bám vào đâu?
Ánh sáng trắng ban đầu do châm ngọc phát ra là phản ứng với sinh mệnh và mệnh hồn Tần Lãng, chứng tỏ mệnh hồn của hắn vẫn còn đó.
Mệnh hồn là phần quan trọng nhất của ba hồn, thiên xung thông qua bảy phách, linh tuệ hai phách, không chế tư tưởng, chủ đạo trí tuệ. Thông qua hai phách khí lực trong phách trung khu để làm chủ hành động.
Thông qua hai phách tinh và anh, thân thể chính sẽ đủ khỏe mảnh quản chuyện sinh sản.
Một phách trung khu lại là trung tâm của bảy phách, sinh mệnh và mệnh hồn con người gắn liền với chu kỳ vòng quay luân chuyển của bảy phách.
Ánh sáng ngũ sắc vàng, lục, xanh, lam là phản ứng của năm phách còn lại của Tần Lãng, đó là thiên xung, linh tuệ, khí, lực, trung cực.
Nói cách khác, Tần Lãng ba hồn có một, bảy phách có năm.
Năng lực hiện tại của Bạch Ngọc Cung không thể khống chế một bộ xương cấp độ này, Bạch Ngọc Cung ngây ngốc nhìn ánh sáng thay đổi trên châm ngọc, nhớ lại những màn hành vi trước đây của Tần Lãng, rốt cục nhận ra mình có thể không bao giờ thực sự kiểm soát bộ xương này.
Bạch Ngọc Cung cắn môi, quấn tờ giấy bùa có bùa trấn hồn thành một cuộn nhỏ, giúp Tần Lãng búi tóc lên, nhân cơ hội nhét tờ giấy bùa vào búi tóc, sau đó thắt khăn anh hùng cho hắn, giả vờ như không có chuyện gì, nói: "Được rồi!"
Tần Lãng đứng lên.
Bạch Ngọc Cung nói: "Sư huynh, chúng ta trở về Cửu U Tông thôi."
Tần Lãng cổ họng ngứa ngáy khó chịu, ho khan một tiếng, thanh âm trong trẻo khiến hắn giật mình.
Bạch Ngọc Cung cũng kinh ngạc, tuy trong họng cài đặt trống bướm rung, nhưng ả không thể đảm bảo nó sử dụng được, thậm chí có thể dùng cũng không đảm bảo hắn sẽ tự phát ra âm thanh chính mình.
Tiếng ho này không phải âm thanh linh cốc truyền âm, nó hoàn toàn do bộ xương.
Tần Lãng hắng giọng: "Hừ, a..."
Giật!
Bạch Ngọc Cung lao tới phía trước, vỗ một tờ giấy bùa lên môi hắn.
Tần Lãng đứng dậy đi ra ngoài.
Bạch Ngọc Cung thấy hắn muốn đi, ả khập khiễng đuổi theo, dang hai tay ngăn hắn, tay trái nhéo vào ngón trỏ tay phải, kết thành trí tự quyền ấn: "Thái Thượng Thái Tinh, ứng biến vô đình, khu tà phược mị, bảo mệnh hộ thân, trí tuệ minh tranh, tâm thần an ninh, tam hồn vĩnh cửu, phách vô tang khuynh, cấp cấp như luật... "
Bị giật!
Tần Lãng xé mảnh giấy bùa trên môi mà vỗ vào miệng ả.
Ngọc Cung tròn xoe mắt nhìn chằm chằm xung quanh, nó tạo phản rồi, triệu hồi ra một đạo sủng ngang nhiên dám dán bùa vào ta.
Đối với linh tu giả, đơn giản đây là một nỗi nhục nhã cực lớn, Bạch Ngọc thẹn quá hóa giận, nhưng khi nhớ tới bộ xương trước mặt không chỉ có linh hồn mà còn có năm phách, ả vẫn nhẫn nhịn mà chấp nhận chuyện ngoài ý muốn này.
Rút ra châm ngọc để xỏ vào người hắn.
Tần Lãng rút đoản kiếm ghim trên eo, của hắn lớn hơn! Ai sợ ai!
Bạch Ngọc Cung sững sờ một lúc, xoay người chạy tới giá vũ khí, từ bên trong rút ra một trường thương, dài một thốn, mạnh một tấc, khua múa lung tung, ngù thương đỏ rực bay loạn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Không nghe lời, ta đâm ngươi!"
Tần Lãng thầm cười, cô không phải giỏi vẽ bùa sao? Cầm binh khí làm gì?
Bạch Ngọc Cung nói: "Sở dĩ ngươi có thể đứng ở chỗ này đều là vì ta, lấy mệnh nguyên thần của ta triệu hồi vị thần hư vô. Lấy khí bản thân dung hợp với khí của hư vô! Tuy ngươi có linh tính, nhưng còn thiếu nhị hồn lưỡng phách, rời bỏ ta, ngươi chỉ là cái cây không có gốc, nước không có nguồn, bội tín phụ nghĩa sẽ bị trời phạt, ngũ lôi oanh đỉnh, bị rút ruột, vạn tiễn xuyên tâm, tan xương nát thịt, mãi mãi không được siêu sinh!"
Tần Lãng vừa nghe liền cau mày, con tiểu nha đầu này có nên hung ác như vậy không.
Bạch Ngọc Cung nói: "Hơn nữa, thân thể ngươi là giáp trận, mọi thứ trong bụng ngươi đều là của ta, ngươi còn có lương tâm sao? Ngươi đi thế này có khác gì bọn cướp?" Vì chú ngữ mất linh, chỉ có thể nói lý để thuyết phục.
Tần Lãng thu lại đoản kiếm, hắng giọng nói một câu: "Ta chỉ muốn ra ngoài đi tiểu."
Bạch Ngọc Cung mắt tròn mồm méo, ngây ra khi nghe bộ xương phun tiếng người, trống bướm rung quả thực có thể nói, nhưng phải qua điều khiển của người triệu hồi, trông sảnh đường trống rỗng này, ngoài ả ra không còn người sống nào nữa, Bạch Ngọc Cung nhìn sắc mặt Tần Lãng, nhịn một hồi mới nói: "Ngươi nói dối, ngươi hoàn toàn không có chức năng đó! "
Trần trụi là một sự tổn thương, dù đó là sự thật.
Chú thích
Muji là thương hiệu bán lẻ Nhật Bản bày bán sản phẩm gia dụng và đồ dùng gia đình.