Chương 10: Ả thật trắng

Chương 10

Ả thật trắng

Tần Lãng cuối cùng cũng có thể nghe thấy âm thanh phát ra theo ý mình, thầm tự an ủi, hẳn là thần thức của hắn và trống rung thiết lập quan hệ bắc cầu, pháp bảo này thật thần kỳ.

Tần Lãng nói: "Ta bị ngươi triệu hồi?"

"Ngước!"

Bây giờ Bạch Ngọc Cung thật ra cũng không chắc lắm.

"Ý ngươi là ta thiếu nhị hồn lưỡng phách?"

Bạch Ngọc Cung nói: "Người bình thường có ba hồn bảy vía, ngươi chỉ có một hồn và năm phách. Thiên hồn và địa hồn đều mắc kẹt trong thiên ngục và địa phủ, hai phách tinh và anh không biết mất kiểu gì. Nên ngươi mới lưu lạc nhân gian, không được luân hồi."

Nghe hình như cũng có lý. Bạch Ngọc Cung nhân cơ hội nói: “Ta có thể giúp ngươi!” Ả không ngốc chút nào, còn hiểu một chút tâm lý học, có thể nhìn ra bộ xương muốn cái gì. "Ngươi theo ta trở về Cửu U Tông, ta sẽ thỉnh sư tôn làm chuyện này, tìm cho ngươi nhị hồn lưỡng phách, tiễn ngươi đi đầu thai, trở lại nhân gian, thậm chí có thể giúp ngươi định hình lại thân thể."

Tần Lãng mặc dù biết Bạch Ngọc Cung lợi dụng mình, ả nói là giúp hắn thật ra chỉ muốn có một vệ sĩ kiêm vali hình người khuân vác bê đồ. Nhưng đối với tình hình hiện tại trước mắt hắn, xem ra không có lựa chọn nào tốt hơn, không thể mãi mãi là một bộ khô lâu toàn xương trắng được, cơ hội ở trước mắt, dù có mỏng manh cũng phải nắm bắt.

Bạch Ngọc Chung bị thương hai chân, đi lại rất khó khăn, Hắc Phong lĩnh tuy không cao nhưng nếu không có Tần Lãng cõng cũng khó có thể tự mình đi lại, Tần Lãng mặc giáp trận, dáng vẻ bên ngoài chẳng khác gì người thường.

Giới hạn gò bó về ngoại hình, thiếu lớp đệm cơ và mỡ, nếu hắn cõng, mỗi bước đi sẽ vẹo cột sống mất. Bạch Ngọc Cung thầm thở dài, may mà có mang theo hai cái đệm khá lớn. Giữa trưa, cuối cùng cũng xuống núi, trời quang mây tạnh, nhiệt độ tăng lên rất nhiều, bốc hơi, ẩm ướt và ngột ngạt. Bạch Ngọc Cung chỉ vào phong vũ đình làm bằng cỏ tranh phía trước ở bên phải, nói: "Tới đó nghỉ ngơi đi." Tần Lãng không chút mệt mỏi, do Bạch Ngọc Cung đau nhức khắp người muốn nghỉ.

Cõng Bạch Ngọc Cung đến phong vũ đình, đặt ả trên băng ghế dài, Bạch Ngọc Cung tháo băng gạc trên chân ả ra, kêu Tần Lãng mang kim sáng dược đến thay băng cho mình, thật sự rất bất tiện, ả buộc phải xin bộ xương.

Tần Lãng ngồi cạnh ả, để chân Bạch Ngọc Cung trên đùi mình, đùi dài trông rất đẹp, trắng nõn mềm mại, ngón chân trong suốt như pha lê, da lòng bàn chân hồng hào mỏng manh, nhưng có sẹo, ngay cả da của gót chân cũng mềm mại và mỏng manh, điều này chứng tỏ Bạch Ngọc Cung trước đây được cưng chiều, chưa đi nhiều nơi chứ đừng nói đến công việc đồng áng.

Nếu là trước đây, Tần Lãng nhất định không buông tha cơ hội chơi đùa, nhưng hiện tại đếch có cảm giác gì, không khác nào ôm hai cái vó lợn.

Lúc thay thuốc cho Bạch Ngọc Cung, tình cờ có một thư sinh đi ngang qua mang theo thư đồng đến phong vũ đình nghỉ ngơi, thấy tình cảnh hai người Tần Lãng, hắn không khỏi nhíu mày, thấp giọng lẩm bẩm: “Bại hoại phong hóa!"

Mở quạt gấp trên tay, quạt mạnh và nhanh, thao tác này khó tránh khỏi người khác khó chịu.

Bạch Ngọc Cung không vừa lòng: "Quạt cái gì mà quạt? Chân ta thối sao?"

Tần Lãng lắc đầu, đúng là chân không có mùi, màu da chân cũng chẳng xấu, Bạch Ngọc Cung có chút lo lắng, ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm thư sinh, có sự khiêu khích.

Thư sinh đặt quạt xếp lại với nhau, lấy một quyển sách ra đọc: "Nam nữ không ngồi chung với nhau, áo dài khác nhau, khăn choàng khác nhau, không gần nhau. Tẩu thúc không cùng hướng…”

Thực sự không thể ưa nổi đôi nam nữ này. Đoạn văn này là đọc để hai người đó nghe.

Tần Lãng tự nói với lòng tên thư sinh này thích bao đồng đa sự, vì tính mình tốt, nếu là người khác sớm đánh hắn rồi.

Bạch Ngọc Cung tức giận, thì thào nói: “Đánh hắn!” Ghét nhất loại mọt sách giả quân tử này, sau trận mương Bạch Cốt, ả tràn đầy tự tin thực lực chính mình, thực lực này phần lớn đến từ Tần Lãng.

Tần Lãng thờ ơ nói: "Thiên hạ chìm đắm, lấy đạo mà cứu giúp; đại tẩu bị đuối, lấy tay mà cứu giúp. Tẩu đuối mà không giúp, chính là sài lang."

Trước khi đến thế giới này, dù sao hắn cũng tham gia vào ngành văn hóa, vẫn còn nền tảng nghiên cứu Trung Quốc, nguồn đoạn văn hắn nói là "Mạnh Tử Ly Lầu Thượng".

Thư sinh chưa từng nghe qua nên sửng sốt, đứng dậy đi tới, nói với Tần Lãng: "Vị huynh đài này, mỗi chữ đều là châu báu, truyền cảm hứng sâu sắc cho người khác, tiểu đệ là Triệu Trường Khanh ở Thanh Sơn thư viện, lúc nãy mạo phạm, mong huynh đài không chấp nhất!"

Cúi chào sâu chín mươi độ.

Bạch Ngọc Cung méo mặt, lười để ý đến con mọt sách cắn văn nhai chữ này, lòng thầm sảng khoái, tiểu khô lâu lấy lại thể diện cho ả, chỉ bằng một câu nói đã thuyết phục được Triệu Trường Khanh trọng nam khinh nữ phải sững sờ, cảm giác còn tốt hơn là đánh hắn.

Tần Lãng nói: "Triệu tiên sinh khách sáo rồi, không nên thái quá với kẻ không biết."

Triệu Trường Khanh lại sửng sốt khi nghe lời nói, cao nhân ở thế gian phàm tục, không thể nhận xét một người qua vẻ bề ngoài, đánh giá lại Tần Lãng và Bạch Ngọc Cung lần nữa, họ là thanh nam mỹ nữ, tướng mạo không tệ. Thấy Tần Lãng vẫn ôm bàn chân trắng nõn mềm mại của tẩu tẩu, mình tự giới thiệu và hành lễ lớn như vậy, hắn ta còn không thèm đứng lên, thậm chí không nói họ tên, hắn căn bản xem thường mình.

Thư sinh có chút kiêu ngạo, bị tổn thương lòng tự trọng, chắp tay nói: "Cáo từ!"

Sau khi Triệu Trường Khanh rời đi, Bạch Ngọc Cung cười ha ha: "Ta không nhìn ra, ngươi còn có học thức."

Tần Lãng đặt hai chân trên băng ghế, chậm rãi nói: "Vừa rồi cô có hiểu ta nói cái gì không?"

Bạch Ngọc Cung bị câu hỏi làm cho ngỡ ngàng, nhịn không được lúc lâu mới nói: "Đừng coi thường ta, không phải nói ta là tẩu của ngươi sao!"

Tần Lãng kiểm tra lại Bạch Ngọc Cung.

Ả thật trắng!

Trắng đến ngu si rỗng tuếch!

Bạch Ngọc Cung bị hắn nhòm liền chột dạ: "Ngươi nhìn ta làm gì hả? Lẽ nào ta nghe sai sao?" Hãy cứ phô bày hết độ xảo quyệt đi, đừng nói nghe không hiểu, chỉ có thể nói nghe nhầm thôi.

Tần Lãng nói: "Sao cô không giả bộ thành nam nhân?"

"Có nam nhân nào ưa nhìn như ta không? Dù ta nữ cải nam trang, người khác có thể thấy ta là con gái, ngược lại còn dễ bị nghi ngờ. Đây gọi là dĩ bất biến ứng vạn biến", Bạch Ngọc Cung vênh váo tự đắc nói.

Tần Lãng chuyển thân ngóng về phía xa: “Có ngựa thì tốt.” Chủ đề phải đổi. Nữ nhân khoác lác, trời đánh sét bổ!

Ngực Bạch Ngọc Cung khẽ chạm vào lưng Tần Lãng khi hắn cõng, có chút đau đớn, vì thân cốt này của người chết nên cứng, cảm giác hơi sưng lên.

Vó ngựa gấp gáp vang.

Tần Lãng liếc mắt liền thấy bụi mù bốc lên con đường phía xa, một bạch y kỵ sĩ đội mũ tre nan rộng vành, cưỡi bạch mã sáng sủa chạy loạn.

Bạch Ngọc Cung nghe thấy tiếng vó ngựa vọng tới dồn dập, đột nhiên khẩn trương, hạ thấp giọng nói: "Quay lại, mau quay lại!"

Tần Lãng vội vàng quay lại bên ả, Bạch Ngọc Cung nhào vào trong lòng hắn, có chút dữ tợn, đầu gõ vào xương sườn hắn rất đau.

Cú va chạm khiến Tần Lãng có chút lo lắng ả sẽ đánh vỡ cái bụng gầy của mình, đập đầu vào bụng hắn.

Bạch Ngọc Cung nói nhỏ: "Bạch Mã Khoái Đao Nghiêm Thanh Châu, hắn đang truy sát chúng ta."

CHÚNG TA?

Bị truy sát dường như không liên quan đến ta.

Tần Lãng nhận ra Bạch Ngọc Cung không đơn giản như vậy, con nha đầu này gặp rắc rối rồi.

Bạch Ngọc Cung nói: "Hắn đạt cảnh giới võ sĩ nhị phẩm tam giáp sát lang, sát thủ máu lạnh, giết người như rạ, ta hi vọng hắn không thể thấy chúng ta."

Ở thế giới này, tu luyện võ đạo có thể chia thành bảy cảnh giới lớn, mỗi cảnh giới chia thành ba cảnh giới nhỏ, từ một cảnh giới đột phá biệt cấp tam giáp có thể thăng cấp tiếp theo, nên nâng cấp thường gọi là phá tam giáp.

Bảy cảnh giới là: võ giả nhất phẩm đồ cẩu cảnh, võ sĩ nhị phẩm sát lang cảnh, võ sư tam phẩm phục hổ cảnh, võ tôn tứ phẩm cầm long cảnh, tông sư ngũ phẩm định quốc cảnh, đại tông sư lục phẩm xuất thế cảnh, võ thánh thất phẩm trích tinh cảnh.

Tần Lãng hiểu ra tại sao ả phải vùi đầu vào lòng mình, đây là muốn giả làm một đôi tình lữ, người bình thường sẽ không thèm làm phiền mấy cảnh tượng như vậy.

Tần Lãng thì thào nói: "Sao cô sợ hắn thế?"

"Nói nhảm, nếu ngươi giết đệ đệ hắn, hắn không được báo thù à?"

Tần Lãng hóa đá, giống cái mặt nạ da người gánh tội thay.