Chương 11
Thử bước thêm một bước nữa (cố gắng hơn nữa vì Nửa Quả Dâu Tằm - lời tác giả)
Bạch Mã Khoái Đao Nghiêm Thanh Châu chạy loạn qua đường, khi phóng ngang đình cỏ, hắn liếc mắt một cái, không giảm tốc độ, đi thẳng về phía Bắc.
Nhanh quá!
Sau khi Bạch Mã Khoái Đao rời đi, Bạch Ngọc Cung đứng thẳng khỏi vòng tay Tần Lãng, hướng về phía Bắc, lúc này Bạch Mã Khoái Đao chỉ còn lại một điểm trắng.
Quả nhiên đủ nhanh!
Bạch Ngọc Cung thở phào nhẹ nhõm nói: "Đi, lập tức rời khỏi đây."
"Cô có vẻ rất sợ hắn?"
"Ta sợ ngươi sẽ bị hắn giết chết."
Tần Lãng tự nhủ ta như vậy còn sợ chết sao? Lột đi lớp da này, không ai coi ta là người sống.
Bạch Ngọc Cung nói: "Đừng tưởng rằng ngươi sẽ không bị giết. Nếu hắn chặt đầu ngươi, xé nát xương cốt, cho chó ăn từng cái một, một hồn năm phách ngươi sẽ không còn nơi nào để ký thác nữa, lấy cái gì để luân hồi chuyển thế” Vừa giống như đe dọa vừa giống lời nguyền hơn.
Bạch Ngọc Cung nói: "Cõng ta!"
Tần Lãng cúi đầu chuẩn bị cõng ả, Bạch Ngọc Cung lại đổi ý: “Bỏ đi, hay là ngươi ôm ta đi.” Ngực đau quá, sau này nếu thật sự muốn kết hôn, nhất định phải chọn một người đàn ông mập mạp.
Tần Lãng ôm Bạch Ngọc Cung, bỏ đường nhỏ quan đạo, đi về hướng chính Nam.
Không biết mình đủ sức hay do thân thể Bạch Ngọc Cung quá nhẹ, dù sao cũng không phí sức.
Ngồi trong lòng không loạn, chân quân tử chính là ta!
Tần Lãng không cảm thấy được an ủi, vì hiện tại hắn không phải nam nhân, thậm chí căn bản không thể coi là người!
Không có thịt trong đũng quần, cuộc sống bỗng chốc buồn tẻ.
Tần Lãng ôm Bạch Ngọc Cung chạy qua con đường nhỏ, dự định càng sớm càng tốt rời khỏi nơi thị phi này, Bạch Ngọc Cung đang nằm trong lòng hắn, vịn lấy cổ hắn, lo lắng nhìn lại, không thấy ai đuổi theo nhưng vẫn không ngừng chạy nhanh, chạy càng xa càng an toàn.
Sau khi chạy một mạch hơn mười dặm đường mới thấy yên tâm, ước tính Bạch Mã Khoái Đao Nghiêm Thanh Châu đi thẳng về hướng Nam sẽ không quay đầu.
Bạch Ngọc Cung bảo hắn thả mình đặt xuống, đường gập ghềnh khiến lệch thân, khó chịu vì xương sườn thô cứng của hắn, đi bằng nạng thì tốt hơn, nạng làm bằng trường thương, cán thương cắt đôi, vứt ngù đỏ, mũi thương hướng xuống đất giống gậy leo núi, bắt nguồn từ sáng tạo của Tần Lãng.
Đi chưa được hai bước, phía sau có tiếng vó ngựa vang, hai người đều kinh ngạc, ngước mắt nhìn thấy trên gò cỏ xanh cách đó một dặm, Nghiêm Thanh Châu thúc ngựa múa đao, áo trắng tung bay, uy phong lẫm lẫm tựa như thần tiên hạ phàm.
Kéo gió!
Phóng khoáng!
Bạch Ngọc Cung kinh hô: “Chạy mau!” Chẳng lo vết thương ở lòng bàn chân, ngay cả nạng cũng không cần, đôi chân dài lập tức bỏ chạy.
Nỗi sợ hãi nguy hiểm có thể khiến người ta quên đi nỗi đau trong chốc lát.
Tần Lãng liếc mắt nhìn lại liền biết bọn họ không thể chạy thoát, bạch mã tốc độ quá nhanh, hiện tại nhanh hơn hai người gấp đôi, nháy mắt rút ngắn một nửa khoảng cách, ngựa đạt gần 60 km / h. Vẫn còn nửa dặm nữa, mất bao nhiêu thời gian thì đuổi kịp? Đây là một vấn đề toán học.
Tần Lãng cùng Bạch Ngọc Cung cùng chạy: "Ở đây tùy tiện giết người không phải là phạm pháp sao?"
"Ngươi ngốc à? Nói chuyện pháp luật với kẻ giết người máu lạnh? Vậy ngươi và nữ nhân chúng ta có gì khác biệt hả?"
Bạch Ngọc Cung quay đầu nhìn, Nghiêm Thanh Châu đuổi theo rất gần, dù sao cũng không thoát được, đành giao chiến với hắn, Tần Lãng rút kiếm ra.
Tần Lãng thì thào nói: "Cô không phải biết vẽ bùa sao? Vẽ bùa giữ chặt hắn!"
Nhìn trái ngó phải, thật tốt nếu xung quanh có khô lâu, nhiều trợ giúp sẽ có nhiều đường hơn, thay bằng hố xương trắng, triệu tập một tiểu đội khô lâu, lợi hại đến mức có thể giết hắn trong mấy phút.
Bạch Ngọc Cung xấu hổ, trình độ vẽ phù thủy bình quá cơ bản, chưa tới lúc sinh tử, không đối mặt với hiện thực này.
Bạch Mã Khoái Đao Nghiêm Thanh Châu đến trước mặt họ, từ trên lưng ngựa bay vút lên không trung, giơ lưỡi đao hướng về Bạch Ngọc Cung. Đao dài bốn thước ba thốn, thân đao hẹp, chỗ rộng nhất chưa đến ba ngón tay, lưỡi sắc bén, có thể chặt và đâm.
Bạch Ngọc Cung phản ứng cũng nhanh bất ngờ, lùi lại một bước rồi dùng hai tay đập mạnh vào lưng Tần Lãng.
Tần Lãng không thể nghĩ Bạch Ngọc Cung không né tránh hay phản công mà dùng hắn làm lá chắn, đây không phải lần đầu ả làm chuyện đó, ở cửa Hắc Phong Trại từng chơi hắn một lần, thói xấu bắt thế mạng này thành điêu luyện rồi.
Bùn đất!
Quá muộn để trốn, giương mắt nhìn Nghiêm Thanh Châu đâm lưỡi đao vào bụng mình, đao đâm thủng bụng, nhưng thứ bên trong chặn đứng, Nghiêm Thanh Châu nghĩ có thể đâm xuyên một nhát dao, không ngờ bị ngăn giữa chừng.
Tần Lãng nhân cơ hội này chém kiếm vào cổ Nghiêm Thanh Châu, hắn không qua đào tạo chuyên nghiệp cũng không có chiêu thức gì, nhưng khí lực lớn.
Nghiêm Thanh Châu ngả thân về phía sau, hai ngón tay trái kẹp chặt lưỡi kiếm và vặn mạnh.
Giật! Thanh kiếm bị đánh gãy một tiếng, sau đó búng tay, một tia sáng lạnh bắn về phía mắt phải Tần Lãng.
Thực sự là cao thủ! Cảnh giới nhị phẩm tam giáp sát lang, chỉ cần nửa bước là có thể đột phá, tiến vào trạng thái tam phẩm phục hổ cảnh.
Tần Lãng cảm giác được nhãn cầu vỡ ra trong hốc mắt.
Nghiêm Thanh Châu phản thủ lại một nhát đao nữa, bắt đầu từ dưới lên trên, từ bụng dưới đến ngực, mở ra quần áo và bụng Tần Lãng, đối với người không chuyên nghiệp, hai nhát đâm là đủ.
Vỡ nát, những gì giấu trong bụng lăn lộn khắp đất.
Bạch Mã Khoái Đao Nghiêm Thanh Châu dừng trong chốc lát, vốn nghĩ chảy ra ngoài hẳn là nội tạng.
Bạch Ngọc Cung núp sau lưng Tần Lãng chờ thời cơ ra tay, lúc này Nghiêm Thanh Châu đang choáng váng, một thương đâm từ sau lưng Tần Lãng, thời cơ tới rất đúng lúc.
Nhát thương này hoàn toàn đánh đổ hiểu biết và giúp đỡ nhau trong cùng một con thuyền, không nghĩ ra lý do Bạch Ngọc Cung đâm xuyên qua lưng, không phải hai người cùng một phe sao? Có phải đâm nhầm người?
Đoản thương ngắn năm thước xuyên qua thân thể Tần Lãng, mũi thương chọc bụng Tần Lãng đâm vào bụng dưới Nghiêm Thanh Châu.
Bạch Ngọc Cung cách sơn đâm trâu, dùng Tần Lãng che chở, không chút do dự hy sinh đồng bọn để ám toán đối thủ, hữu hiệu nhưng bỉ ổi, kẻ làm nên chuyện lớn bất chấp tiểu tiết.
Nghiêm Thanh Châu không ngờ Bạch Ngọc Cung lại dùng cách hung ác đánh lén mình, sau khi bị đâm vào bụng liền đá vào Tần Lãng rồi lui về sau mấy bước, may là hắn kịp phản ứng, dù bị đâm thủng thành bụng, nhưng nội tạng không bị thương.
Nghiêm Thanh Châu lửa giận hoàn toàn bị khơi dậy, nghiến răng nghiến lợi: "Tiện nhân, ta không giết ngươi, thề không làm người!"
Bạch Ngọc Cung rút thương ngắn trên người Tần Lãng ra, một giọt máu đen nhuộm mũi thương theo gió rơi trên mặt đất, bốc ra mùi hôi thối.
Bạch Ngọc Cung nở nụ cười ngọt ngào nói: "Ngươi không có cơ hội, ta bôi ngũ bộ đoạn trường độc lên đầu thương! Ngươi vừa mới lùi lại bốn bước."
Nghiêm Thanh Châu trong lòng chùng xuống, cúi đầu nhìn liền thấy vết thương chảy máu đen, tức khắc chân tay lạnh toát, tay cầm trường đao khẽ run: "Ngươi lừa ta..."
"Không tin, ngươi có thể tiến thêm một bước thử xem!"
Nghiêm Thanh Châu rốt cuộc không dám tiến thêm bước thứ năm, hắn cũng sợ chết.
Đầu gối đột nhiên mềm nhũn ngã xuống đất, toàn thân co quắp, run rẩy chỉ ngón tay phải về phía Bạch Ngọc Cung, sùi bọt mép nói: "Ngươi... lừa ta ... rõ ràng ... nói năm bước..."
Bạch Ngọc Cung thở dài nói: "Ngươi không phải bị ta hạ độc mà là chết vì ngu."
Nghiêm Thanh Châu chết không nhắm mắt.
Lời tác giả
Cảm ơn Nửa Quả Dâu Tằm trao giải nhất Bạch Ngân Minh cho Cốt Thuyền Ký, cảm ơn tất cả độc giả cũ và mới khen thưởng và ủng hộ tôi, chính nhờ sự ủng hộ của các bạn, Bạch Tuộc mới kiên trì được mười tám năm.