Chương 8
Dư âm nhiễu lương
Khi rìu lưỡi liềm còn cách mặt Bạch Ngọc Cung nửa thước, một móng vuốt xương mạnh mẽ tóm lấy cổ tay Lưu Định Bang.
Tần Lãng đến kịp thời cứu sống Bạch Ngọc Cung vào thời khắc sinh tử nguy cấp.
Lưu Định Bang thấy rõ là bộ xương trắng nắm lấy cổ tay mình, dù rất kinh hãi nhưng gã không từ bỏ chiến đấu, lên gối vào háng đối thủ.
Đầu gối đập vào xương hông Tần Lãng, toàn thân hắn chấn động, nhưng Lưu Định Bang lại cảm giác mình đánh vào tảng đá cứng rắn, đầu gối đau buốt.
Tần Lãng chộp cánh tay đối phương, nâng đầu gối chân phải như roi, lấy chiêu của gã quật lại gã, quyết liệt đập thẳng háng Lưu Định Bang.
Không có nội thể, dưới háng sẽ không có nhược điểm. Lưu Định Bang khác với Tần Lãng, gã bị xương đầu gối cứng rắn đá dựng ngược lên, mắt nổ đom đóm loạn xạ, gà trống nhỏ kêu loạn bên tai, hét lên thảm thiết quỳ xuống trước mặt Tần Lãng.
Tần Lãng giơ tay phải vung trọng quyền đập vào mặt gã, cơ hồ thiếu chút nữa không khống chế được sức mạnh theo ý muốn, mỗi lần ra tay đều tàn nhẫn nhất, nắm đấm toàn bằng xương gây tổn hại trực tiếp cho địch thủ.
Lưu Định Bang ngã xuống đất bởi cú đấm nặng nề, rìu lưỡi liềm trong tay rơi sang một bên, cố gắng vồ lấy vũ khí, nhưng Tần Lãng khóa chặt cổ tay gã.
Khô lâu đáng sợ ngửa ra sau và đập mạnh vào mũi gã. Lưu Định Bang bị mảnh xương trán cứng của Tần Lãng va đập gãy xương mũi. Máu bắn tung tóe, vừa nhục vừa đau, nước mắt không ngừng chảy ra, thị giác bị mờ đi.
Bạch Ngọc Cung lúc này chạy tới, lệnh cho Tần Lãng dừng tay, nhặt rìu lưỡi liềm kề ngang cổ họng Lưu Định Bang: "Dám đối đầu với ta, đúng là tìm chết! Có tin ta giết ngươi không?"
Oai phong lẫm lẫm, bá khí bộc lộ toàn bộ cái thói kiêu ngạo vênh váo, điên khùng hung hăng như sói nhưng non nớt ngu ngốc như cừu. Bản thân ả cũng sợ cái bộ dạng cướp oai phong của kẻ khác này. "Nói! Sư huynh ta đang ở đâu?"
Mặt Lưu Định Bang đầy máu, trong lòng hoảng loạn cực điểm, hắn sớm biết con yêu nữ này có thể đuổi ma, gọi yêu, gã tự mình khẳng định không truy sát tới đây nhưng bây giờ nói cái gì cũng muộn rồi.
Lưu Định Bang run lên: "Ngươi...... thả ta đi... Ta sẽ thả sư huynh của ngươi..."
Bạch Ngọc Cung sảng khoái nói: "Quân tử nhất ngôn!"
Tần Lãng thầm thở dài, bệnh cũ lại tái phát rồi, lời sơn tặc nói mà cũng có thể tin sao?
Bạch Ngọc Cung dời rìu lưỡi liềm đi, thấy bàn chân toàn xương của Tần Lãng vẫn giẫm lên mặt Lưu Định Bang, ả liền cau có ra lệnh: "Bỏ chân ra!"
Tần Lãng lắc đầu dời chân đi.
Vừa chuyển đi.
Phun!
Một mũi tên bắn tới, trúng huyệt Thái Dương của Lưu Định Bang, giống xiên kẹo hồ lô xuyên qua đầu anh ta.
Ánh mắt Bạch Ngọc Cung ngây ngốc, vốn mong giữ mạng tên đầu sỏ làm con tin để đổi lấy sư huynh, ả điên tiết quay thân, trông thấy khô lâu mặc giáp da giẫm đạp lên đống xương trắng ở khắp nơi, sải bước đi tới, cây cung mục nát cũ kĩ trên tay nó vẫn kêu từng tràng u u.
Bạch Ngọc Cung tức lộn ruột, không biết từ đâu móc ra mảnh giấy bùa màu vàng, kiễng chân vỗ vỗ lên trán khô lâu giáp da.
Khô lâu giáp da tóm siết cổ tay Bạch Ngọc Cung, cơn đau khiến ả la hét om sòm: "Buông ta ra!"
Khô lâu giáp da thay vì buông ra, nó lại xách con gà con Bạch Ngọc Cung lên. Khô lâu cao khoảng 2 mét, Bạch Ngọc Cung cao khoảng 1,7 mét, đối với phụ nữ không phải là thấp, nhưng vẫn quá nhỏ so với khô lâu giáp da.
Bạch Ngọc Cung chân rời khỏi mặt đất, cổ tay đau đớn, ả tưởng thuật triệu hồi của mình đạt thành công nhỏ, nhưng thực tế lại khiến ả ngã ngửa. Khô lâu giáp da mất kiểm soát, thuật triệu hồi là con dao hai lưỡi, không thể sử dụng một cách dễ dàng.
"Bỏ ta ra!" Bạch Ngọc Cung đá loạn hai chân.
Tần Lãng lặng lẽ lệnh khô lâu giáp da thả ả.
Lúc này khô lâu giáp da mới buông, Bạch Ngọc Cung ngã sóng soài chổng vó trên mặt đất, lòng bàn chân đẫm máu giẫm lên xương gãy dưới đất, ả đau đớn hét thảm một tiếng, đứng không vững sắp ngã, Tần Lãng liền đỡ ả.
Giật!
Bạch Ngọc Cung vỗ mảnh giấy bùa lên trán Tần Lãng, công sức khó nhọc vẽ bùa không thể bị lãng phí.
Tần Lãng trầm cảm, lần đầu gặp nữ nhân cực phẩm đến mức này, cái đầu xinh đẹp kia dính đặc keo dán hay sao thế? Tôi chọc điên cô? Lại dán bùa chú tôi lần nữa?
Bạch Ngọc Cung thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Xem ra ta nhìn ra rồi, ngươi là kẻ có linh tính trong mương Bạch Cốt này, mệnh hồn vẫn còn, bảy phách chưa tan. Gặp ta coi như là vận may của ngươi."
Tần Lãng khô lời, ngó thi thể xung quanh, trận chiến kết thúc, hai bộ khô lâu đang xem xét xác chết trên mặt đất, không quên bồi thêm đao vào mỗi thi thể.
Chuyên nghiệp!
Lúc này bầu trời phía Đông trắng xóa, bình minh bất tri bất giác đang đến, khô lâu giáp da đột nhiên đứng thẳng, hai bộ xương vừa tàn sát mấy chục tên cướp phía xa cũng lao xuống đất đập vào đống xương kia, có tiếng nổ lớn trong đống xương trắng, xương vương vãi khắp đất.
Tần Lãng sửng sốt trước tình huống đột ngột, lẽ nào bọn họ và toàn bộ khô lâu không thể thấy ánh sáng, trời sáng, linh hồn liền biến mất? Điều đầu tiên nghĩ đến liệu mình có chịu chung số phận như họ không.
Bạch Ngọc Cung an ủi hắn: "Đừng sợ. Lá bùa ta dán lên đầu ngươi là bùa trấn tĩnh linh hồn, có thể giữ cho mệnh hồn hồn ngươi không tan, nội phách cũng không rời khỏi ngươi, ta không thèm giúp những khô lâu khác."
Sau đó lại nói thêm một câu: "Ai bảo chúng nó không nghe lời ta!"
Tần Lãng thầm thở dài, ngưu bức lớn mức này, cô tin nổi không? Nhưng lời nói của ả không sai, dù sao hắn cũng có linh tính nhất, dù sao trước mắt chưa tối nỗi thấy ánh sáng là chết. Bạch Ngọc Cung thống kê số lượng những tên cướp đã chết, tổng cộng 52 người chết ở mương Bạch Cốt.
Bạch Ngọc Cung tự nói với mình: "Hắc Phong Trại chưa đến 60 người. Tính cả Triệu Hổ Đầu đã chết, tất cả có 53 người mất mạng. Xem ra không có nhiều người trong sơn trại. Sư huynh, ta tới cứu huynh."
Trước khi cứu người, ả chọn một tên cướp có bộ dáng tương tự với mình, cởi quần áo hắn ra để đổi y phục, ả không thể lang thang khắp vùng núi và đồng bằng trong bộ váy đỏ rách nát.
Tần Lãng cũng mặc quần áo, tuy không phải lo lắng lộ phía dưới, nhưng không thể trần truồng chạy khắp núi. Dáng người gầy gò, quần áo rộng thênh thang, tung bay khắp nơi.
Bạch Ngọc Cung nói: "Đợi ta giải cứu sư huynh, ta sẽ giúp ngươi tìm một áo giáp thích hợp để thay thế."
Tần Lãng nhặt một mũ lớn đội lên đầu, giấy bùa màu vàng dán trên trán hắn giống thạch cao lớn, hắn làm một mảnh vải vụn che nửa khuôn mặt, thoạt nhìn giống con người.
Chân Bạch Ngọc Cung thủng nhiều chỗ, dù ả tìm được đôi ủng để đi, nhưng mỗi khi bước vẫn đau đến răng môi muốn lẫn lộn vào nhau.
Tần Lãng trong lòng tò mò, Bạch Ngọc Cung hóa cốt thành binh, ngự linh độ giáp, xem ra cũng biết một số phép thuật cấp nhập môn, sao cô ta lại không có năng lực chữa trị đôi chân lở loét hôi thối của mình? Có lẽ ả không hiểu pháp thuật điều trị.
Tần Lãng hỗ trợ, Bạch Ngọc Cung phí sức chín trâu hai hổ rất nỗ lực mới có thể leo khỏi mương Bạch Cốt. Sau cơn mưa, bầu trời trong xanh, mặt trời đỏ từ phía Đông từ từ mọc lên, những tia sáng chói lòa phản chiếu những hạt mưa và đá quý trong suốt như pha lê còn sót lại trên thảm thực vật, chúng tỏa ra những ánh sáng rực rỡ đầy màu sắc.
Bạch Ngọc Cung cảm khái: “Ở đây đẹp quá!” Liếc mắt nhìn Tần Lãng: “Thật đáng tiếc, ngươi có mắt nhưng không có con ngươi nên nhìn không thấy.”
Tần Lãng nói trong lòng: cô mới là người có mắt nhưng không có tròng, ta tuy chỉ có hai hốc mắt đen nhưng có thể nhìn rõ ràng, lý do tại sao không có mắt mà vẫn có thị lực thì hắn không biết.
Hắc Phong Trại cách đó không xa, nhưng Bạch Ngọc Cung thật sự không đi được nữa, ả nói với Tần Lãng: "Cõng ta!"
Tần Lãng thấy chân ả quả thực bị thương rất nặng, ả nên tập thể dục buổi sáng, nhân tiện tích đức làm việc thiện.
Hắn ngồi xổm cõng Bạch Ngọc Cung, sau khi biến thành bạch cốt khô lâu, cảm giác thực lực hiển nhiên lớn hơn rất nhiều so với trước đây, không thấy đói khát, ngay cả thân thể tươi trẻ sống động, da thịt thơm ngát trên lưng, hắn cũng chẳng có một chút cảm giác nào.
Tần Lãng mạnh mẽ đi về phía Hắc Phong Trang, sải chân rộng lớn, bớt gánh nặng, ít nhất không cần lo lắng bị bắt gặp.
Khi nghĩ đến điều này, vẫn có một chút xót xa.
Vốn lo lắng sẽ có người thủ giữ Hắc Phong Trại, nhưng cửa trại mở rộng, không có ai trong sơn trại.
Đêm qua, một số tên cướp trốn khỏi cuộc tàn sát và mương Bạch Cốt, chúng quay về sơn trại để báo tin, đám cướp ở lại thủ giữ sợ khô lâu truy sát chúng lần nữa bèn khẩn trương thu dọn rồi chạy trốn.
Bạch Ngọc Cung vỗ vỗ đầu Tần Lãng, ra hiệu hắn đặt mình xuống, nằm trên lưng gầy gò của hắn không thoải mái, ngực bị đầu xương chọc nổi gân xanh.
Bạch Ngọc Cung cầm gậy trên mặt đất, khập khiễng vào sảnh đường, bọn họ náo loạn bữa tiệc tưởng niệm tối qua, đồ ăn thức uống trên bàn hầu như còn nguyên.
Bạch Ngọc Cung đói bụng từ lâu, bèn ngồi xuống gần đó, rửa tay nhỏ nhắn trắng trẻo bằng rượu cao lương, gắp miếng gà quay chưa chạm trên đĩa rồi gặm.
Tần Lãng ngây ra, không phải nói tới cứu người sao? Tại sao cô ta còn ăn được?
Ả dường như hoàn toàn quên mất trọng điểm chuyến đi này, nên xem ra sư huynh dường như cũng không quan trọng lắm.
Bạch Ngọc Cung liếm láp mút bàn tay đầy dầu mỡ, có chút như ma chết đói đầu thai.
Ả vừa gặm nhấm vừa nói: "Đã ba ngày rồi, ba ngày nay ta không ăn cái gì...... Ừm..."
Không cẩn thận bị nghẹn.
Bạch Ngọc Cung đi khắp nơi tìm nước, trước mặt chỉ có một bình rượu, ả cầm lên uống, nhưng rượu trong đó dúng để rửa tay hết rồi.
Khuôn mặt nhỏ xinh ửng hồng.
Hừm!
Tần Lãng không đành lòng nhìn ả bị sặc chết, cầm lấy một bình rượu ở bàn bên cạnh đặt trước mặt ả.
Bạch Ngọc Cung vội vàng cầm bình, ùng ục ùng ục tu mấy ngụm, thịt gà liền nhuyễn tan xuống cái bụng ham ăn háu đói, thở phào nhẹ nhõm: “Đang ăn thì không nói chuyện… Ừm. .. "
Đập một chai rượu, sắc mặt đỏ lên có chút ngượng ngùng: "Hiện thực quá bất công với thục nữ!"
Tần Lãng lại cạn lời, Bạch Ngọc Cung không có hắn, ả ợ hơi mấy tiếng rồi, cha mẹ cô ta thật vô trách nhiệm, một khuê nữ như vậy mà có thể yên tâm để cô ta ra ngoài, nếu đây mà là phim truyền hình, bộ phim này dài không quá một tập.
Bạch Ngọc Cung cười nhìn Tần Lãng: "Ngươi có ăn được không?"
Tần Lãng đứng đó không đáp, ăn cái rắm, lão tử đếch có hệ thống đấy.
Dù không có hệ tiêu hóa nhưng có thể ngửi thấy mùi thơm của rượu và rau củ, thật là tra tấn! Hơn một tháng nay không ăn một bữa ăn tử tế, có lẽ sau này cũng không có cơ hội.
Bạch Ngọc Cung uống no say, rửa sạch đôi tay nhỏ với nửa bình rượu còn lại, dựa vào bàn để đứng dậy.
Bói!
Dư âm nhiễu lương.
Chú thích
Nhiễu lương là âm nhạc cao vút và kích động, tuy qua một thời gian dài nhưng nó vẫn còn vang vọng.
Câu “dư âm nhiễu lương, tam nhật bất tuyệt” 余音绕梁, 三日不绝 (dư âm tiếng hát hãy còn vương vấn nơi rường nhà, ba ngày không dứt) (1) có nguồn gốc từ một câu chuyện trong Liệt Tử 列子. Đàn lấy “nhiễu lương” làm tên, đủ thấy đặc điểm về âm sắc của đàn này, đương nhiên dư âm không dứt.
Theo truyền thuyết, “nhiễu lương” là lễ vật của một người tên Hoa Nguyên 华元 dâng lên Sở Trang Vương, không rõ niên đại chế tác. Sở Trang Vương từ khi có được “nhiễu lương”, cả ngày đàn tấu làm vui, say mê trong tiếng nhạc. Có một lần, Trang Vương liên tiếp 7 ngày không lâm triều, đại sự quốc gia gác lại. Vương phi Phàn Cơ 樊姬 vô cùng lo lắng, khuyên Trang Vương:
“Quân vương, ngài quá đắm chìm trong âm nhạc! Trước kia, Hạ Kiệt vì quá yêu đàn sắt “Muội Hỉ” mà dẫn đến hoạ sát thân; Trụ Vương vì mê nghe âm thanh uỷ mị mà mất giang sơn xã tắc. Nay, quân vương yêu thích “nhiễu lương” đến vậy, 7 ngày không lâm triều, lẽ nào cũng muốn mất nước và mất sinh mệnh của mình?”
Sở Trang Vương nghe xong, không có cách nào kháng cự lại sự mê hoặc của “nhiễu lương” đành phải nén lòng sai người đập vỡ đàn, thân đàn vỡ thành nhiều mảnh. Từ đó danh cầm “nhiễu lương” mà hàng vạn người hâm mộ đã tuyệt đứt thanh âm.
(1)- Thiên Thang vấn 汤问 trong Liệt Tử 列子 ghi:
Tích Hàn Nga Đông chi Tề, quỹ lương, quá Ung Môn, dục ca giả thực. Ký khứ nhi dư âm nhiễu lương, tam nhật bất tuyệt, tả hữu dĩ kì nhân phất khứ.
昔韩娥东之齐, 匮粮过雍门, 鬻歌假食. 既去而余音绕梁, 三日不绝, 左右以其弗去.
(Xưa có nàng Hàn Nga đi về phía Đông sang nước Tề, hết lương thực, lúc tới Ung Môn, phải ca hát để đổi lấy cái ăn. Sau khi nàng đi khỏi mà dư âm tiếng hát vẫn còn vương vấn nơi rường nhà, ba ngày không dứt, mọi người chung quanh cho rằng nàng chưa đi).
Nguồn: https://www.chuonghung.com/2014/09/dich-thuat-tu-ai-danh-cam-thoi-co-trung.html