Chương 7: Hóa cốt thành binh

Chương 7

Hóa cốt thành binh

Biệt danh của Lưu Định Bang là Quỷ Kiến Sầu cũng bị dọa một chặp, nhưng so với những tên cướp khác, gã vẫn đủ bình tĩnh, lặng lẽ lấy nỏ ở thắt lưng, nhắm vào hốc mắt khô lâu và bóp cò.

Nỏ tiễn xuyên qua không khí phát tiếng động lạ! Một tiếng rít nhọn hoắt vang lên, bắn trúng mắt trái khô lâu, bộ xương vốn không vững ở tấm đáy, dưới tác động mạnh mũi tên, nó ngã xuống đất.

Lưu Định Bang thấy mình một đòn đắc thủ, bèn hét lớn: "Các huynh đệ đừng sợ! Cùng xông lên chém chết nó!"

Hơn chục tên cướp táo tợn xông lên, vung gậy gộc, đao thương chém tới tấp khô lâu, sơn tặc bao vây đánh khô lâu tơi tả. Khô lâu thà chết chứ không chịu nhục, há rộng miệng lớn, cố gắng chiến đấu đến cùng, nhưng không chống lại kẻ địch đông hơn.

Lưu Định Bang bước tới, vung bàn chân to đá vào đầu khô lâu.

Tần Lãng thấy rõ mọi chuyện, trong lòng khó tránh khỏi sợ hãi, may vừa nãy không liều lĩnh xuất đầu lộ diện, nếu không người bị đánh bại là hắn.

Bạch Ngọc Cung tưởng khô lâu do mình triệu hồi, vốn dĩ hy vọng nó có thể giết chết hết kẻ địch, nhưng không ngờ món đồ đẹp mã này chỉ trong ba giây bị bọn cướp tàn bạo tiêu diệt gọn gàng. Quả nhiên - ma cũng sợ kẻ ác.

Khô lâu xuất hiện đánh lạc hướng thành công sự chú ý của sơn tặc, tạo cơ hội cho ả chạy trốn, Bạch Ngọc Cung đẩy đống xương che trên người, chạy trối chết về phía Đông, mặc kệ vết đau trên lòng bàn chân.

Vừa chạy vừa hô lớn niệm chú ngữ.

Ngũ tinh chân thái, quang chiếu huyền minh. Thiên thần vạn thánh, hộ ngã chân linh...

Bọn cướp thấy con nha đầu điên mặc váy đỏ phấp phới vừa chạy vừa nhảy, chúng liền loạn như bầy ong đuổi theo, ai là người đầu tiên đuổi kịp, thằng đó sẽ chơi trò treo cọc làm nhục trước.

Nữ nhân!

Há há!

Tần Lãng nhân cơ hội này dùng bút xương lần lượt bấm vào trong hốc mắt của ba khô lâu hoàn chỉnh.

Lẫn lộn trong đống xương, ba khô lâu nối tiếp nhau đứng lên. Bộ xương cao nhất mặc áo giáp da sờn rách, cầm cây cung sừng cũ kĩ mục nát. Sau một trăm năm, dây cung vẫn không bị bào mòn và đứt gãy, kéo dây uốn cong cung như trăng rằm, oai phong mạnh mẽ, đầy đủ tư thế.

Nới lỏng dây cung.

Hừ! Với một âm thanh đầy bụi, quên luôn bắn một mũi tên.

Nó hơi xấu hổ.

Tiếng dây cung nổ trong không khí thu hút chú ý của không ít sơn tặc, chúng lần lượt quay đầu lại thấy ba khô lâu xộc xệch và xám xịt vươn lên từ đống xương.

Khô lâu mặc giáp ngồi xổm xuống, lấy một mũi tên trong bao từ đống xương nhét nó vào trong xương, bao tên cũ kĩ đột nhiên tan rã vỡ nát, để lộ hàng chục mũi tên lông vũ bên trong, từ đó rút một mũi tên lắp vào dây cung, lại kéo ra như trăng tròn ngày rằm.

Trục mũi tên vẫn còn đó, lông trên đuôi mũi tên bị phong hóa thành màu xám.

Vụt! Một mũi tên bắn ra, trục tên sáng chói lọi rung chuyển quay trong không khí, lớp tro cũ tích tụ hàng trăm năm bị gió núi thổi bay vào đêm ngày 15 tháng 7.

Mũi tên gỉ sét bắn vào ngực một tên cướp với sức mạnh rất lớn, xuyên thẳng từ ngực hắn, phá ngực tên cướp phía sau, bay ra ngoài lồng ngực rồi bắn vào tim tên cướp thứ ba, mũi tên mới bay hết lực.

Nhất tiễn sát tam tặc.

Im lặng.

Im lặng chết người!

Ngay sau đó là tiếng la hét hoảng sợ của hơn năm mươi tên cướp.

Hai bộ khô lâu còn lại tìm thấy vũ khí trong đống xương, các khớp xương bám bụi lâu ngày liền cử động, phát ra những tiếng kêu cót két lạo xạo.

Chúng giương cao những loan đao hoen gỉ lao thẳng vào trại cướp, nhảy lên không trung cao hơn 3 trượng, sau khi tiếp đất lại bật lên như lò xo, cao tới 5 trượng và rơi xuống như một chiếc máy bay phản lực.

Loan đao quét lên một màn sương máu mịt mù trong mưa, xẹt qua cổ hai tên cướp, bốn cái đầu còn tươi lăn xuống đất, máu phun ra từ cổ gãy như đài phun nước, đao không đủ sắc bén nhưng phóng ra tốc độ quá nhanh.

Hai khô lâu được đào tạo bài bản, nhiều kinh nghiệm thực chiến. Họ phối hợp ăn ý, tiến lên và rút lui có chừng mực, giết thẳng vào trại cướp, bóng đao sáng loáng, chặt chém địch thủ như đi vào chốn không người. Đao pháp không chỉ điêu luyện mà còn ra tay tàn độc, chiêu nào cũng chí mạng.

Thực ra, ngay từ đầu Tần Lãng sớm ra lệnh cho những khô lâu giết hết băng cướp này.

Sức chiến đấu của ba khô lâu mạnh hơn rất nhiều so với bộ xương hắn lần đầu triệu hồi, ngay khi hồi sinh, chúng lập tức kiểm soát tình hình.

Bọn cướp bị dọa không hề nhẹ khi đối mặt bộ xương đầu tiên , tất cả phụ thuộc vào lòng dũng cảm con người, bây giờ khô lâu liên tiếp xuất hiện, hơn nữa cả ba khô lâu phàm ra tay toàn sát chiêu chết người, ở giữa tiếng hô ứng phối hợp với nhau, nháy mắt một nửa sơn tặc bị giết, cuộc thảm sát máu lạnh vẫn tiếp tục.

Bọn cướp vốn là một đám lưu manh, làm gì có gan ở lại quyết một trận tử chiến với những khô lâu giết người không chớp mắt này. Mỗi kẻ hận cha mẹ sinh ra mình chỉ có mỗi hai chân, giống đàn ruồi không đầu và lũ chuột bay chạy tán loạn, bối rối hoảng loạn không biết phải đối phó thế nào.

Quỷ Kiến Sầu Lưu Định Bang là người đầu tiên đào tẩu! Nhưng đây không phải là ma, mà là những bộ khô lâu giết người trong nháy mắt, bọn chúng chỉ sầu chạy còn chưa đủ nhanh.

Bạch Ngọc Cung trốn được một đoạn đường liền nghe tiếng hô giết ầm ầm phía sau, âm thanh thê thảm không dừng dội vào tai, cuối cùng không nhịn được quay đầu xem xét tình hình, phát hiện ba bộ khô lâu đang đại sát tứ phương, giống yêu quái điên cuồng, xương trắng nhuốm máu.

Ả chớp chớp đôi mắt sáng rực, cuối cùng thuật triệu hồi của ả phát huy tác dụng, tính cả cái bị phá hủy lúc đầu, lần này tổng cộng bốn bộ xương được triệu hồi.

Bạch Ngọc Cung vừa kinh ngạc vừa vui mừng, tức thì bộc phát tự tin, xem ra mình luyện thành cảnh giới cấp một hoán cốt thành binh rồi.

Ả nhẹ nhàng hô: “Thiên Địa Huyền Tông, hoán cốt thành binh, cấp cấp như luật lệnh!” Vừa niệm chú, hai tay vung ra binh tự quyết Đại Kim Cang luân ấn.

Bạch Ngọc Cung vốn tự tin tăng gấp bội, cố gắng triệu tập thêm nhiều khô lâu tham gia trận chiến, lẽ ra cấp một có thể triệu tập tối đa năm bộ xương, nhưng lần này không thành công.

Tần Lãng vốn thấy Bạch Ngọc Cung chạy trốn, hắn liền dừng chân, chơi chiêu thức triệu hồi ở đó, thật là khóc dở mếu dở, thấy ả tuy xinh đẹp lại trắng trẻo sạch sẽ, cơ mà cái đầu dường như ngu tối ngớ ngẩn, đang lúc ba khô lâu truy sát bọn cướp, liên quan đếch gì nửa sợi "lông" của ả chớ?

Bạch Ngọc Cung từ đầu đến cuối chưa từng hoàn thành triệu hồi thành công, Tần Lãng nhận trách nhiệm chính về mặt này, rốt cuộc hắn gây ảo giác cho ả tưởng bở mình siêu việt, một tay sáng tạo tất cả.

Tần Lãng nhìn bút xương trắng mất đi ánh sáng, cố gắng bấm vào hốc mắt khô lâu bên cạnh, lần này không có phản ứng gì, hẳn vì khí lực nhất thời cạn kiệt.

Lưu Định Bang đang chạy trốn nhìn thấy Bạch Ngọc Cung, nội tâm không thể xả cục tức ra ngoài, gã cho rằng sở dĩ tối nay mình lâm vào tình cảnh khốn đốn đều do con yêu nữ này gây ra, chỉ cần giết Bạch Ngọc Cung, nguy cơ trước mắt không đánh tự tan. Chớp thời cơ Bạch Ngọc Cung không kịp đề phòng, gã lấy nỏ cung tên ngắm chuẩn, đúng lúc chuẩn bị lén lắp mũi lãnh tiễn, không ngờ chân lại đau dữ dội.

Cúi đầu nhìn xuống, hóa ra là khô lâu trắng hếu cắn vào bàn chân phải gã. Khô lâu này là cái mà Tần Lãng thức tỉnh đầu tiên, lúc nãy bị Lưu Định Bang đá bay, không ngờ cái đầu chết giẫm này lại ở đây chờ đánh lén gã.

Lưu Định Bang hét lên đau đớn, xoay mũi tên nỏ, nhắm vào đầu ở cự ly gần mà bắn, nỏ tiễn bắn vào từ đỉnh hộp sọ, mũi tên sắc nhọn xuyên qua xương đỉnh nó.

Mặc dù như vậy, khô lâu vẫn đeo bám cắn vào mắt cá chân gã không buông, Lưu Định Bang đau tận xương tủy, rút rìu lưỡi liềm, căm ghét chém vào đầu khô lâu, cú đánh nặng nề cắt hộp sọ làm đôi, cuối cùng nó cũng nới lỏng hàm.

Lưu Định Bang loạng choạng đuổi theo Bạch Ngọc Cung.

Bạch Ngọc Cung chạy loạn giữ mạng, mương Bạch Cốt đầy xương nát thịt, đôi chân trần lại sưng tấy đỏ, lòng bàn chân bị đâm tóe máu, làm sao có thể chạy nhanh trong tình huống này.

Lưu Định Bang nhanh bắt kịp ả, đạp lên váy đỏ bị lôi ra phía sau.

Bạch Ngọc Cung mất thăng bằng, ngã xuống đất khẽ kêu một tiếng, quay đầu nhìn lại.

Lưu Định Bang hung dữ giơ rìu lưỡi liềm lên chém vào mặt ả.

Bạch Ngọc Cung sợ tới hồn phi phách tán, hét lên một tiếng nát tim xé phổi.