Chương 6: Yêu nữ ra đây đi

Chương 6

Yêu nữ ra đây đi

Bọn cướp Hắc Phong Trại đuổi tới mương Bạch Cốt. Lưu Định Bang dẫn đầu và đi dọc theo con dốc vào mương để tìm kiếm. Nếu hôm nay không thấy thi thể Triệu Hổ Đầu, gã sẽ ăn ngủ không yên. Rõ ràng thấy hàng chục mũi tên bắn trúng Triệu Hổ Đầu, vậy mà vẫn còn sức để trốn thoát.

Thảo nào trước đây hắn là lão đại, thân hình quá cường tráng. Mấy thủ hạ thân tín ở bên thở hổn hển nói: "Trại chủ, ngài không nghĩ rằng đêm nay... chuyện có chút kỳ quái sao?"

"Ý tụi bay là gì?"

"Thuộc hạ nghe nói mương Bạch Cốt này thường có ma, hôm nay lại đúng vào ngày 15 tháng 7 ..."

Lưu Định Bang cười nói: "Nơi nào có ma? Lão tử biệt danh là gì?"

Bản mặt nịnh nọt của đám thân tín nặn ra nụ cười tâng bốc: “Là bọn tiểu nhân lo lắng quá rồi.” Biệt danh của Lưu Định Bang là Quỷ Kiến Sầu, nổi tiếng là người gan to lớn mật.

Đột nhiên giẫm phải một vật mềm mại có chút đàn hồi, Lưu Định Bang sửng sốt một chút, nhấc chân lên, nhìn qua ánh sáng đèn lồng, nhận ra mới đạp phải một con ngươi máu. Gã cúi người nhặt lên, nhìn chằm chằm vào nó, bóp nó, ngửi nó và nó còn tươi.

Cách đó không xa truyền đến một tiếng hô kinh ngạc của thuộc hạ: "Trại chủ, trại chủ!"

Lưu Định Bang thả con ngươi và giẫm bẹp, những tên cướp bước lùi, vì phát hiện có một bộ da người nhăn nheo trải ra ở nơi bị chúng bao quanh.

Lưu Định Bang lấy đèn lồng từ tay một thuộc hạ, soi lên da người, thấy hình xăm đầu hổ quen thuộc trên ngực, tự đáy lòng hít một hơi khí lạnh. Chủ nhân tấm da này chắc chắn là Triệu Hổ Đầu. Quá thê thảm, da bị lột hết, hung thủ còn tàn nhẫn hơn đám cướp chuyên nghiệp như chúng.

Rút kiếm, lật ngược tấm da người, thấy những lỗ hổng dày đặc phía sau, nhớ lại Triệu Hổ Đầu bị bắn mấy chục mũi tên vẫn liều mạng chạy loạn, một luồng khí lạnh bốc lên dọc sống lưng.

"Trại chủ, hãy rời khỏi đây càng sớm càng tốt ..."

Lưu Định Bang trong lòng có chút rợn tóc gáy, nhưng trước mặt nhiều thuộc hạ như vậy không thể lộ ra vẻ rụt rè, hắn hừ lạnh một tiếng: "Có gì đáng sợ hả? Loại lòe bịp này chỉ có thể lừa gạt mày. Tao sớm thấy từ lâu rồi. Yêu nữ lột da đại ca và cho đồng bọn đóng giả làm huynh ấy, lục soát cẩn thận cho ta. Dù có lật ngược cái mương xương này cũng phải tìm ra con yêu nữ đó, trước tiên treo nó lên cọc chữ thập chéo, sau đó kích dục làm nhục nó, báo thù rửa hận cho đại ca."

"Vâng!"

Đám cướp nghe nói treo gái để kích dục rồi làm nhục, đột nhiên sĩ khí tăng vùn vụt, quả nhiên bên dưới trọng thưởng ắt có dũng phu.

Lúc này, Bạch Ngọc Cung cách bọn họ không tới mười thước, trốn trong đống xương, nghe rõ lời nói, lòng thầm kêu khổ, bản thân thật quá ngây thơ, nghĩ rằng có thể đổi Triệu Hổ Đầu lấy sư huynh, không ngờ đụng phải đám cướp máu lạnh ác độc. Nhất là tên nhị đương gia này, hắn mong Triệu Hổ Đầu chết sớm còn không được.

Rắc rối nhất là đám sơn tặc chưa có ý kết thúc ở đây, trước sau gì cũng phải bắt ả rồi treo lên cọc để làm nhục, lòng người thật hiểm ác.

Thông qua khe hở xương trắng, thấy Tần Lãng nằm ngay bên cạnh bọn cướp, gần trong gang tấc, không ai nghi ngờ bộ xương này.

Tên khốn đó vẫn an toàn, mình càng ngày càng nguy hiểm.

Bạch Ngọc Cung nhíu mày thầm nghĩ, chiêu thức triệu hồi có lẽ chưa thuần thục, lúc linh, lúc không linh, có lẽ bây giờ lại linh, chỉ cần triệu hồi bộ xương để nó thu hút bọn cướp, mình có thể thoát thân.

Mương Bạch Cốt chắc chắn cung cấp điều kiện tốt nhất để sử dụng thuật triệu hồi, hàng ngàn bộ xương, tỷ lệ thành công phải rất cao, luôn có một kẻ nhỏ bé như vậy chỉ nghe thấy ta triệu hồi.

Bạch Ngọc Cung bắt đầu thi triển lại thuật triệu hồi.

Rất nhập tâm, rất nghiêm túc, nhưng không có bất kỳ niềm vui bất ngờ nào.

"Máu!"

Vài tên cướp phát hiện vết máu, Bạch Ngọc Cung lúc chạy trốn bị mất đôi giày, lòng bàn chân bị đâm thủng, vết máu trên xương trắng rất bắt mắt, trốn vội trốn vàng nên không thể che giấu huyết tích.

Lưu Định Bang lần theo vết máu và thấy đống xương gần bờ Bắc, hắn còn thấy một mảng nhỏ màu đỏ lộ ra bên ngoài đống xương.

Đó là góc tà áo đỏ trên thân Bạch Ngọc Cung đung đưa trong gió đêm, giống bàn tay nhỏ bé không ngừng xòe ra.

Nó quá rõ ràng!

Để lộ rồi!

Lưu Định Bang xua tay, hàng chục tên cướp đồng loạt tập trung lại đây, giẫm lên xương phát ra tiếng lách cách.

Lưu Định Bang đạp lên đầu Tần Lãng, Tần Lãng đang giả chết có chút do dự, có nên giúp Bạch Ngọc Cung không?

Nhưng có quá nhiều sơn tặc, vô cùng lo lắng sợ chính mình bị chúng đập nát vụn cái thân thể toàn xương là xương này?

Lưu Định Bang đi qua, một tên cướp khác giẫm lên đầu Tần Lãng, hắn không rời đi ngay vì bị thu hút bởi ánh sáng yếu ớt phát ra từ cánh tay trái Tần Lãng.

Cánh tay trái Tần Lãng sáng lên một tia màu xanh mờ nhạt. Đầu tiên tên cướp nghĩ có thể là đá quý hay gì đó, hắn giơ chân giẫm cánh tay trái Tần Lãng, sợ người khác phát hiện, đợi toàn bộ đồng bọn đi xa, hắn mới nhấc chân, cúi đầu thấy rõ là bút xương màu trắng khắc đầy hoa văn giấu ở khuỷu tay, đầu bút còn phát sáng lung linh.

Nhất định là bảo bối!

Tên cướp thích thú, nhân lúc đồng bọn không để ý, hắn vươn tay rút bút xương.

Cây bút xương trắng này có ý nghĩa phi thường với Tần Lãng, chính nó đưa hắn đến thế giới quái gở này, nếu mất nó, hắn có thể mất cơ hội khám phá chân tướng.

Tần Lãng tóm tay phải tên cướp, cánh tay phải xương xẩu nhanh như chớp rút đoản kiếm treo trên thắt lưng đối phương.

Không hề do dự.

Phun! Một kiếm xuyên thẳng ngực tên cướp, lưỡi kiếm hướng lên 45 độ, đâm qua cơ hoành chọc thủng tim. Thay đổi quá đột ngột khiến gã cướp chưa kịp hét lên đã ngã vào Tần Lãng, máu từ vết thương trào ra, giống cơn gió thổi qua lỗ thủng, nhuộm đỏ cả xương cốt Tần Lãng.

Máu chảy qua bút xương, từng giọt nhỏ từ từ đầu bút rỉ chảy xuống đất. Tần Lãng cảm giác cánh tay mình có chút nhúc nhích, đầu liền vang lên giọng nói: "Chủ nhân, ngài muốn thế nào?"

Cúi đầu ngó xuống, hắn thấy đầu lâu trọc lóc dưới cánh tay trái hắn hướng về phía mình, hốc mắt đen nhánh hiện ra tia sáng xanh u ám. Hắn nhanh đoán ra nảy sinh chuyện gì, máu tên cướp bị bút xương hút, tình cờ chảy vào hốc mắt hộp sọ, không ngờ đánh thức tên vong linh đang say ngủ.

Tần Lãng từ lâu tin rằng bút xương trắng có sức mạnh thần bí nào đó, nhưng ngoài việc vẽ ra cánh cửa dẫn đến thế giới xa lạ này, hiện tại hắn còn chưa biết những tác dụng khác, nó thực sự có thể triệu hồi khô lâu.

Tần Lãng dứt khoát ra lệnh: "Đi, giúp ta giết bọn cướp kia."

Hắn thực sự không thể nói được, chỉ là ý nghĩ đó vụt qua đầu hắn.

Nhưng thế là quá đủ, khô lâu hoàn toàn hiểu ý hắn.

“Thuộc hạ nguyện dốc sức khuyển mã, không ngại tan thây nát cốt!” Xương gãy là biểu hiện trung thành nhất của khô lâu.

Khô lâu duỗi hai tay và đứng thẳng khỏi đống xương.

Tần Lãng trong lòng rất hưng phấn, quá tốt rồi, nhưng nội tâm ngay lập nguội lạnh một nửa, vì bộ xương đầu tiên mà hắn triệu hồi lại là kẻ tàn phế.

Phía dưới khô lâu trống rỗng.

Khô lâu nhặt một chiếc xương chân hoàn chỉnh từ đống xương, giật phần đầu của xương đùi lên chiếc đĩa đệm bên trái.

Giật!

Chân trái được nối, tiếp theo là chân phải. Khô lâu không thể tìm thấy một chiếc thích hợp xung quanh, chỉ có thể chọn một chân trái khác gần đó để sử dụng.

Giật! Hai chân đều ổn, nhưng tư thế đứng lên có chút kỳ lạ, hóa ra đôi chân mang chiều dài khác nhau, nó cúi đầu rút kiếm sắt gỉ từ đống xương, lắc lư tập tễnh đi về phía bọn cướp.

Dáng đi hơi giống cương thi.

Bạch Ngọc Cung thấy hàng chục tên cướp vây quanh, biết mình bại lộ hoàn toàn, lòng tuyệt vọng niệm chú, nhưng không ai trong số hàng ngàn bộ xương ở mương Bạch Cốt nghe theo tiếng triệu hồi.

Lưu Định Bang chế nhạo nói: "Yêu nữ, ra đây đi!"

Bạch Ngọc Cung đang cân nhắc bây giờ có nên đi ra không.

Bỗng bên ngoài truyền tới tiếng hét thảm thiết.

Tiếng hét vang từ phía sau Lưu Định Bang, đám cướp quay lại liền thấy bộ xương trắng dày đặc dùng trường kiếm gỉ sét đâm thẳng tim một tên cướp, đầu kiếm nhọn nhuốm màu lòi ra khỏi ngực.

Cảnh tượng kinh dị khiến nhiều tên cướp hoảng sợ hét lên: "Có ma!"