Chương 5: Dựng tóc gáy, lạnh sống lưng

Chương 5

Dựng tóc gáy, lạnh sống lưng

Mưa tạnh, trời còn tối, Bạch Ngọc Cung dẫn Tần Lãng đến Hắc Phong Trại, đường sá xa lạ, may mà có dấu chân của đám tang lễ, không khó để tìm trại.

Không lâu sau khi bước ra ngoài, họ thấy hàng trăm đèn Khổng Minh bay trong màn đêm, bị gió Đông Nam thổi, lơ lửng trên đầu hai người. Nó lộng lẫy như những vì sao bay ngang bầu trời.

Bạch Ngọc Cung dừng bước, ngước lên không trung thì thào nói: "Đèn gọi hồn! Bọn cướp này cũng có chút tình nghĩa. Huynh đệ! Ta tới đây!"

Tần Lãng liếc nhìn Bạch Ngọc Cung, hắn hiểu rất rõ kế hoạch giải cứu: ả hóa trang hắn thành ông chủ Hắc Phong Trại là Triệu Hổ Đầu, mục đích dùng hắn làm con tin để đổi lấy huynh đệ của ả.

Ả yêu nữ này xinh đẹp, lớn gan, mật trấp tự tin*, trọng tình nghĩa với huynh đệ, cơ mà hình như quá không thông minh.

Sư huynh của ả phải là một thanh niên cao lớn, dũng mãnh, anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, có lẽ là đối tượng được Bạch Ngọc Cung yêu thích, nếu không tại sao sau khi thoát khỏi nguy cơ, ả lại mạo hiểm đến Hắc Phong Trại?

Tình yêu khiến phụ nữ trở nên mù quáng!

Ai không phải là kẻ ngốc sẽ thấy kế hoạch này đầy sơ hở và cơ hội thành công rất mong manh.

Còn khiến người ta đau lòng, Tần Lãng vừa cứu mạng ả, ả lại trở mặt, báo ơn đã nhận bằng thù.

Dễ hiểu thôi, suy cho cùng trong mắt ả, hắn chỉ là bộ xương do ả triệu hồi, một công cụ có thể lợi dụng.

Thôi bỏ đi, dù sao cũng là bộ xương trắng, đơn giản chỉ cần giúp ả, tích thêm âm đức, có lẽ có thể đầu thai sớm hơn.

Mò mẫm đi năm dặm đường trong bóng tối, đến sườn núi, Hắc Phong Trại cách đó không xa, đèn chiếu sáng rực rỡ, bên trong sơn trại đang tổ chức bữa tiệc tưởng niệm.

Chỉ cần muốn uống rượu sẽ luôn tìm được cái cớ hợp lý.

Bạch Ngọc Cung nâng dao thép lên cổ Tần Lãng, lệnh hắn bước tới cổng Hắc Phong Trại, đối với ả, Tần Lãng đích thực chỉ là con rối do ả chế tạo và triệu hồi.

Đổi con rối lấy sư huynh cũng đáng!

Cách cổng Hắc Phong nửa dặm, hai người đã bị phát hiện bởi tên cướp canh giữ tháp mũi tên.

"Ai?"

Tên cướp hét lên qua kèn lớn bằng đồng.

Bạch Ngọc Cung nấp sau lưng Tần Lãng, Tần Lãng mở miệng nói: "Là ta! Ta là trại chủ Triệu Hổ Đầu của các ngươi! Ngươi gọi lão nhị Lưu Định Bang ra đây!" Những lời này thật ra không nằm trong tầm kiểm soát của hắn. Toàn bộ là Bạch Ngọc Cung sử dụng linh cốc truyền âm, nhưng dường như Tần Lãng ngậm miệng, giọng vang từ trong cổ họng giống chính hắn nói.

Tần Lãng trở thành con rối của Bạch Ngọc Cung.

Tên cướp khi nghe tiếng thì giật mình, vội sai người đi mời trại chủ đến.

Trại chủ Lưu Định Bang là tên mặt vàng chủ trì tang lễ chôn cất tối nay, sau khi Triệu Hổ Đầu qua đời, gã thành chủ nhân mới của Hắc Phong Trại, vui mừng được vài giờ thì nghe tin Triệu Hổ Đầu hồi sinh. Gã không tin nhưng vẫn đi lên tháp mũi tên để xem. Gã đầu tóc rối bù và cô gái mặc lễ phục màu đỏ tươi đang đứng ngoài cửa. Kẻ trước mặt gã không phải là Triệu Hổ Đầu đã chết sao?

Bạch Ngọc Cung nhẹ nhàng nói: “Người ở Hắc Phong trại nghe rõ cho ta, lập tức thả sư huynh ta, nếu không ta giết chết trại chủ Triệu Hổ Đầu của các ngươi!” Lập tức kề dao vào cổ Tần Lãng.

Nhị trại chủ Lưu Định Bang cau mày: "Con đàn bà điên này là ai?"

"Hình như là yêu nữ đó, người phía trước rất giống trại chủ..."

Lưu Định Bang lạnh lùng nói: "Đại ca đã chết! Coi chúng ta là đứa trẻ ba tuổi sao? Phóng tiễn!"

Một đám thủ hạ ngỡ mình nghe nhầm: “Cái gì?” Người bên mình cũng muốn giết?

Lưu Định Bang lặp lại: "Bắn tên! Giết không cần bàn!"

Bất kể có phải là Triệu Hổ Đầu không, khó khăn lắm mới có thể leo lên vị trí đứng đầu này, chưa ngồi ấm chỗ không thể giao ra được, các ngươi đừng hòng! Vô độc bất trượng phu!

Bạch Ngọc Cung tiếp tục dùng linh cốc truyền âm: "Các huynh đệ, là ta! Mau mau thả người đi."

Lưu Định Bang lấy một mũi tên, lắp vào cung cong như trăng tròn nhắm vào ngực Triệu Hổ Đầu mà bắn.

Vút!

Mũi tên lông vũ đuổi gió nhanh như điện xuyên qua đêm tối, tốc độ vùn vụt xé rách không khí phát tiếng động bén nhọn.

Bạch Ngọc Cung không ngờ tên cướp sẽ bắn giết không thèm thương lượng, mục tiêu là Triệu Hổ Đầu.

Tần Lãng bị kề dao vào cổ làm con tin, căn bản không kịp tránh, biến thành mục tiêu sống.

Phun!

Đầu mũi tên xuyên qua ngực hắn và lộ ra từ lưng.

Bạch Ngọc Cung giật mình, theo bản năng đẩy Tần Lãng ra, vốn là con tin, nhưng xảy ra chuyện sẽ thành lá chắn.

Một công cụ đa năng.

Rốt cuộc thân thể Tần Lãng ngoài da chỉ có xương, không có nhiều tác dụng ngăn cản, mũi tên lông vũ xuyên qua người hắn tiếp tục bắn về phía Bạch Ngọc Cung.

Bạch Ngọc Cung vội vàng ngả người ra sau, eo nhỏ hạ xuống rất khéo, tránh mũi tên thành công.

Từ khi trại chủ mới bắt đầu, bọn cướp khác không muốn bị tụt lại phía sau, từng thằng cúi đầu giương cung tên nhắm vào hai người ngoài cổng rồi bắn.

Vút! Vút! Vút!

Âm thanh mũi tên lông vũ liên tiếp xuyên phá không gian.

Tần Lãng thấy tình hình bất ổn, bèn xoay người bỏ chạy.

Lũ sơn tặc này không có nghĩa khí, mất luôn cả võ đức!

Bạch Ngọc Cung nhanh hơn hắn, sau khi tránh mũi tên của Lưu Định Bang, ả tiến ngay vào chế độ chạy trốn. Vừa chạy vừa ra lệnh cho Tần Lãng: "Yểm hộ ta, giúp ta chặn phi tiễn."

Tần Lãng vốn ở sau lưng cô ta, không phải hắn muốn làm lá chắn, mà là sơn tặc coi hắn là Triệu Hổ Đầu, mục tiêu chính là hắn, gã tân trại chủ rắp tâm giết không cần bàn, nếu cái cũ không đi, cái mới sẽ chẳng đến, làm sạch sẽ một lần cho xong!

Mấy chục mũi tên giống châu chấu cắm vào lưng hắn, tuy không thấy đau, nhưng dính như nhím, Tần Lãng dang rộng đôi chân to dài chạy loạn xạ.

Bạch Ngọc Cung thấy váy dài rườm rà bèn vén lên, lộ ra đôi chân dài trắng nõn, hoảng hốt trốn chạy, một đôi giày thêu bị tuột khỏi chân.

Chiếc giày bị mất đó không ngăn ả chạy nhanh như gió.

Lòng bàn chân bị sỏi đá đâm sưng tấy, nhưng không thể dừng, Bạch Ngọc Cung không muốn bị bắn chết, may mắn thay, bộ xương mà ả triệu hồi đủ trung thành để đi theo phía sau che chắn khỏi những mũi tên.

Một thân ảnh màu đỏ tươi đột nhiên đi qua từ phía bên phải Bạch Ngọc Cung.

Bạch Ngọc Cung bị dọa một chặp, lấy lại bình tĩnh trông người đó bỏ mình lại một khoảng cách xa.

Nếu Bạch Ngọc Cung là nữ tử nhanh như gió, người kia nhanh như chớp, bộ xương trắng toàn da giả dạng Triệu Hổ Đầu đào thoát còn nhanh hơn ả.

Bạch Ngọc Cung tức giận, không phải nói sẽ bảo vệ ta, ngăn chặn tên cho ta sao?

Trung thành!

Trung thành là cơ sở để thiết lập một hợp đồng triệu hồi!

Hai người lần lượt thoát khỏi tầm bắn của cung tên.

Lưu Định Bang sao có thể dễ dàng tha cho bọn họ, ra lệnh một tiếng, hơn năm mươi tên cướp từ Hắc Phong Trại lao đi, triển khai một cuộc săn lùng toàn diện trong đêm tối.

Tần Lãng vừa cởi bỏ lễ phục đỏ vừa chạy ngược chiều gió, áo choàng với tay áo lớn thực sự rất vướng víu.

Bạch Ngọc Cung đuổi theo thở hổn hển, giọng nói đứt quãng: "Ngươi trở về cho ta, ngươi phải bảo vệ ta..."

Dựa vào cái gì?

Tần Lãng vừa cởi vừa chạy!

Hoàn toàn mất kiểm soát, trơ mắt nhìn hắn chạy loạn, trơ mắt nhìn hắn cởi quần áo, trơ mắt nhìn hắn trần truồng chạy...

Bạch Ngọc Cung nhận ra kỹ thuật triệu hồi có vấn đề lớn, không thể điều khiển được bộ xương cốt cấp thấp như vậy. Rắc rối hơn là đám cướp đang đuổi mãi không tha, càng ngày càng gần hơn.

Đôi giày thêu của Bạch Ngọc Cung đều bị tuột mất, váy đỏ dài vén đến tận gốc đùi, nhưng vẫn rất vướng, ướt át, lại có chút gió quấn, sức cản của gió ảnh hưởng đến tốc độ chạy của ả, ả mới bị bỏ lại phía sau rất xa, bộ xương không biết xấu hổ lại biết cởi quần áo và khỏa thân chạy trong tầm mắt ả.

Bạch Ngọc Cung khẽ nhắc nhở bản thân - bản cô nương dù có chết cũng không thể để làm nhục. Lòng bàn chân lại bị đâm thủng, sâu hoắm, máu chảy ròng ròng! Bạch Ngọc Cung gần như tuyệt vọng, bộ xương chết tiệt này quá ích kỷ.

Tần Lãng đang chạy điên cuồng đột nhiên dừng lại, con đường phía trước đứt quãng, hiện ra một hào rộng chừng năm mươi mét, hào đầy xương cốt và lân tinh, đây là mương Bạch Cốt. Gần đó nổ ra cuộc chiến hơn một trăm năm trước. Khi dọn dẹp chiến trường, ném xác đám lính chết xuống mương ở núi này, có hàng vạn người, trải trăm năm nắng gió, hóa thành xương trắng từ lâu, dân địa phương còn gọi là mồ chôn tập thể.

Tần Lãng kịp thời dừng chân, xương cốt tùy ý co rút.

Bạch Ngọc Cung vẫn chạy lấy mạng, phát hiện tình huống trước mắt, ả không còn giữ bước chân được nữa, hét lên lao về phía bộ xương, theo bản năng nắm lấy cánh tay Tần Lãng.

Tần Lãng bị ả khư khư kéo khớp xương sụt xuống mép mương, lăn và rơi dọc theo bức tường mương dốc.

Tần Lãng không phát ra tiếng, Bạch Ngọc Cung không ngừng gào thét, hai tay ôm chặt Tần Lãng, coi hắn như rơm cứu mạng.**

Lúc rơi xuống phía dưới, thân thể Tần Lãng chạm đất trước, Bạch Ngọc Cung may mắn nằm trên người hắn, hơn chục mảnh xương nhọn đâm vào lưng Tần Lãng, thân thể vạm vỡ nhanh chóng co rút, Tần Lãng sản sinh tác dụng an toàn như túi khí.

Dù có tình nguyện hay không, hắn cũng thành chỗ dựa của Bạch Ngọc Cung.

Bạch Ngọc Cung miễn cưỡng đứng dậy từ trên người Tần Lãng, không quan tâm xem bộ xương bị ả đè nát hay chưa, ả nhanh ra xung quanh lấy một ít bộ hài cốt để che thân.

Não bộ ả rất hữu ích vào thời điểm quan trọng, ít nhất biết cách tận dụng môi trường để bảo vệ mình.

Nữ nhân ích kỷ.

Tần Lãng chậm rãi ngồi dậy.

Bạch Ngọc Cung nhìn hắn, lo lắng hắn để lộ mục tiêu, nói nhỏ: "Đừng nhúc nhích, nhất định không được cử động!"

Tần Lãng giả vờ không nghe thấy, cúi đầu nhìn, bụng mở một lỗ to, dài như thước, xương cốt bên trong lộ ra, đôi tay nắm lấy vết nứt trên bụng kéo sang hai bên.

Chết tiệt!

Không tốn nhiều sức xé lớp da bọc trên người ném xuống đất, rút hai mắt quăng ra xa, nằm xuống đống xương, thật hài hòa và tự nhiên.

Xuyên qua khe hở xương trắng, Bạch Ngọc Cung hoàn toàn choáng váng khi thấy hành vi của hắn, mình đâu có lệnh nó làm chuyện này? Bộ xương này có ý thức tự chủ sao? Bộ não này thực tinh ranh xảo quyệt.

Mệnh hồn còn đó, bảy vía chưa tan.

Nghĩ đến đây mà rợn tóc gáy, lạnh sống lưng!

Chú thích *: mật trấp tự tin là thuật ngữ mạng xã hội Trung Quốc, ý nói thể hiện tự tin đến mức ảo tưởng sức mạnh khiến người khác thấy nực cười.

Chú thích **

Rơm cứu mạng nghĩa là muốn mình thành kẻ thoát chết duy nhất, không quan tâm người khác. Phép ẩn dụ ngày nay sử dụng thường xuyên hơn ở Trung Quốc để ám chỉ hy vọng duy nhất sống sót trong tình huống khó khăn. Chủ yếu dùng ở bối cảnh xúc phạm.