Chương 34
Ngươi đừng qua đây
Bạch Ngọc Cung bị thay đổi đột ngột này làm đổ mồ hôi lạnh, hét lên và vội vàng hất bàn tay to lớn lạnh lẽo ra, nhưng cái xác không đầu lại nắm chặt lấy bàn tay trái ả.
Bạch Ngọc Cung rút đoản đao trên thắt lưng và chém quyết liệt vào cổ tay phải xác chết, dù hắn là người hay ma, sống hay chết, nếu hắn dám nắm lấy tay ta, ta sẽ chặt đứt tay ngươi.
Đoản đao này lấy từ sát thủ Cao Hán Dương, nó thực sự là đao tốt. Ánh đao lóe lên, tay phải thi thể không đầu bị chặt đứt cùng cổ tay, nó không hề cảm thấy đau đớn, tay trái tái nhợt lạnh lẽo nắm lấy búi tóc của Bạch Ngọc Cung.
Bạch Ngọc Cung bị kéo da đầu đau dữ dội, tay trái thi thể không đầu tình cờ rơi xuống châm ngọc, châm ngọc liền cảm ứng, phát ra ánh sáng xanh lục, bắn xuyên qua ngón tay thi thể, lúc thi thể dùng sức túm đầu Bạch Ngọc Cung, ánh sáng xanh bay vút lên.
Thi thể không đầu tiếp xúc châm ngọc, phun rất nhiều khói trắng, ánh sáng màu xanh xuyên qua lòng bàn tay như kim thép, bắn ra từng mảng thịt, nó vội vàng thu tay, Bạch Ngọc Cung rốt cục thoát khỏi vướng víu, dùng tay phải xé thi thể ném xuống đất, nhắm thẳng một con dao ngắn vào ngực nó mà hung hăng đâm vào.
Đoản đao cắm sâu đến lút cán nhưng xác chết không đầu không cảm thấy gì, thay vì rút lui, nó lại vươn hai tay định ôm Bạch Ngọc Cung, Bạch Ngọc Cung nhấc chân đá vào bụng nó ngã xuống đất, thuận thế rút đao ra, vội lùi vài bước, nới rộng khoảng cách giữa ả và cái xác.
Gót chân vấp phải thứ gì đó làm suýt ngã. Bạch Ngọc Cung nhìn xuống đống rơm đang cháy, thấy đó là bia đá bị vỡ khiến ả vấp ngã. Bia dính đầy máu đỏ khắc ba chữ lớn:
——Vương Gia Thôn
Bạch Ngọc Cung hít một hơi khí lạnh, vừa nãy ả thấy cảnh tượng trong bích họa đầu tiên, ngó quanh không thấy bóng dáng Tần Lãng, ả nhớ rõ mình vừa mở rèm, cùng Tần Lãng vào tẩm đường, nhớ về các chữ lớn khác nhau trên hai tấm rèm.
Xuất Soái!
Nhập Tướng!
Ả và Tần Lãng mỗi người mở ra một bức màn, và lựa chọn khác nhau xác định họ bước vào những hoạt cảnh khác nhau.
Cái xác không đầu trên mặt đất lại từ từ ngồi dậy, ở đằng xa gào khóc, trong ánh lửa, hơn chục bóng người liều mạng chạy tới, phía sau đoàn người là mấy chục bộ xương cầm vũ khí đuổi theo chém giết, một trận giết chóc máu lạnh đang diễn ra.
Cảnh tượng trên bích họa đang thực sự diễn ra trước mắt ả, Bạch Ngọc Cung ổn định cảm xúc rút ra châm ngọc, toàn bộ châm ngọc phát sáng màu xanh lục đậm, ả cúi đầu, tự coi mình là trung tâm, dùng châm ngọc vẽ vòng tròn bao quanh, nhỏ giọng niệm chú: "Nhân lai cách trọng chỉ, quỷ lai cách tòa sơn, thiên tà lộng bất xuất, vạn tà lộng bất khai, Thái Ất Thiên Tôn, cấp cấp như luật lệnh."
Một vòng tròn màu xanh lục có đường kính khoảng sáu thước hình thành dưới chân ả. Trước khi làm rõ tình hình, Bạch Ngọc Cung lấy thủ làm công, lùi bước thực sự có thể khiến người ta phát triển nhanh chóng, địch đông ta ít, không thể liều lĩnh tấn công. Trước khi làm rõ tình hình phải bảo vệ chính mình.
Tần Lãng mở rèm thêu bước vào tẩm đường liền thấy ánh trăng -- ánh trăng ngày rằm, một vầng trăng tròn nhàn nhạt treo trên bầu trời đêm xanh thẳm, ánh trăng lặng lẽ rơi trên phiến đá xanh trên cầu.
Bề mặt đá xanh bao phủ bởi một lớp hơi nước ẩm, phản chiếu không trở nên mềm mại vì điều này, mà nó thể hiện một kiểu u ám khác.
Thực tế, đêm nay phải là một đêm trăng lưỡi liềm uốn lượn, cuồng phong nổi gió trên Đồng Tuyết Trăm Dặm, hoa sậy bay ngẫu nhiên che cả bầu trời và mặt trời, không thể thấy các ngôi sao và mặt trăng.
Ở chỗ cao nhất vòm cầu có một bộ xương đen, trên tay cầm dao rựa to lớn, dao dính đầy máu đỏ, lúc Tần Lãng thấy thì máu đã nhỏ tí tách, rơi xuống cầu đá xanh, giống một quả mận đỏ nở hoa.
Dù góc độ khác nhau nhưng đôi mắt được đào tạo chuyên nghiệp lần đầu có thể phán đoán đó là bức bích họa thứ ba mà hắn vừa xem. Nhớ rõ có ba bộ xương trên cầu, Vương Hậu Đình đang trốn dưới hố cầu của vòm cầu.
Hiện tại trên cầu chỉ còn một bộ xương, tìm kiếm vị trí hai bộ xương còn lại thì thấy chúng xuất hiện ở đầu vòm cầu gần như cùng lúc, chúng đồng thời tìm được Tần Lãng, chần chờ một chút liền đuổi theo Tần Lãng.
Tần Lãng lấy bút xương, định dùng bút điều khiển từ xa những bộ xương này, nhưng phát hiện đầu bút xương ảm đạm vô quang và biến thành trắng bệch, Tần Lãng giật mình, hắn nhớ rõ là màu xanh đậm, bút xương có làm mất đi tính hiệu quả khi cuộn tranh không?
Ba bộ xương phóng hết tốc lực, coi kẻ xâm nhập kỳ lạ này là mục tiêu đầu tiên bị giết.
Tần Lãng chắc chắn không ngồi yên, nhảy qua lan can cầu xuống đáy sông khô cạn, hắn nhớ rõ cảnh tượng bích họa thứ ba. Ba bộ xương vốn dĩ tìm kiếm Vương Hậu Đình, hắn xuất hiện khiến chúng chuyển hướng chú ý.
Tần Lãng không muốn thành vật tế thần của người khác, vừa nhảy xuống đáy sông khô liền thấy Vương Hậu Đình đang trốn dưới hố cầu, không có gì ngạc nhiên, lúc nãy thấy nơi Vương Hậu Đình ẩn náu trong bức tranh.
Vương Hậu Đình thấy Tần Lãng cũng liều mạng vẫy tay với hắn, ý bảo ngươi đừng qua đây, ta trốn ở đây, ngươi tìm chỗ khác đi, phàm chuyện nào cũng có đến trước tới sau.
Tần Lãng có thể nhìn rõ, hắn biết Vương Hậu Đình có ý gì, nhưng vẫn trốn xuống hố cầu, cứ thế này ba bộ xương đều bị thu hút, Vương Hậu Đình trốn kĩ dưới cây cầu tự nhiên lộ diện.
Vương Hậu Đình thầm nguyền rủa trong lòng, tên tiểu nhân bỉ ổi vô sỉ kéo ta xuống nước. Bút lông trong tay không dám dừng lại, tiếp tục vẽ trên giấy, Tần Lãng lúc này khoan hố cầu rồi, trông tờ giấy qua ánh trăng chiếu tới, hắn phát hiện Vương Hậu Đình vẽ hơn một chục con chuột sống động trên giấy.
Ba bộ xương đuổi theo nhau chỉ cách hố cầu chưa đầy năm bước chân.
Vương Hậu Đình lắc cuộn tranh ra ngoài, hơn chục con chuột nhảy ra khỏi cuộn tranh, lao về phía ba bộ xương dọc theo lòng sông.
Vương Hậu Đình lấy ra cuộn giấy khác trên lưng và đổi bút chu sa, lần này vẽ một con rắn màu đỏ.
Đứng phía sau hắn, Tần Lãng không nhịn được, nói: “Ngươi không thể vẽ hổ?” Lúc này không phải nên vẽ một con mãnh thú có sức chiến đấu mạnh mẽ tới giúp sao?
Vương Hậu Đình không có thời gian để ý tới Tần Lãng, có thể vẽ tranh, nhưng đáng tiếc hắn chỉ là tam phẩm nhị giáp cảnh giới, thực lực còn chưa thể làm cho hổ sống ra khỏi bức tranh.
Hơn chục con chuột vồ vào ba bộ xương, một số gặm ngón chân, một số trèo lên xương chân chui vào hốc mắt. Bộ xương đen có xương cứng nhất và phản ứng nhạy bén nhất. Hai móng vuốt và bàn chân tương ứng giẫm lên một con chuột, tóm lấy chuột chui vào hốc mắt, há miệng và cắn đứt đầu con chuột, máu chảy ra giữa các kẽ răng.
Hai bộ xương không lợi hại, ngón chân của chúng bị chuột ăn thịt trong nháy mắt, hai bộ xương dùng đao chém, chiến đấu quyết liệt với chuột.
Vương Hậu Đình không gặp khó khăn gì, thời gian này, hắn nhanh vẽ sáu con rắn chuỗi đỏ như máu bằng bút chu sa, dùng tay lắc cuộn giấy, sáu con rắn đỏ tung ra một cuộc tấn công về phía bộ xương.
Trông Tần Lãng nhát gan đã chạy trốn về phía xa, Vương Hậu Đình thầm chào hỏi tổ tiên mười tám đời của Tần Lãng, nhưng nhận ra Tần Lãng cùng bộ xương không phải đồng bọn, vì ngay cả Tần Lãng cũng bị đuổi giết.
Tam phẩm điểm tinh cảnh họa sư không thể hiện quá nhiều sức mạnh, những con rắn và chuột đỏ không có nhiều tác dụng ngăn chặn, chỉ chốc lát bị ba bộ xương giết chết.
Bộ xương đen dẫn đầu và cùng hai bộ xương vượt qua Vương Hậu Đình.
Vương Hậu Đình không kịp vẽ tranh, mang theo cuộn tranh, tay cầm bút, vội vàng chạy trốn, nhìn bóng lưng Tần Lãng, trong lòng vô cùng tức giận, nếu không phải tên khốn nhảy xuống khiến hắn bị lộ, có lẽ có thể vẽ thêm nhiều sinh vật chống lại bộ xương.
Lúc này Tần Lãng đột nhiên dừng lại, nói với Vương Hậu Đình nói: "Đưa bút chu sa cho ta!"