Chương 33: Xuất soái nhập tướng

Chương 33

Xuất soái nhập tướng

Khi bóng dáng Vương Hậu Đình biến mất, Tần Lãng cố ý nói: "Người ta có ý tốt, vì sao cô lại từ chối?"

Bạch Ngọc Cung nói: "Ngươi có não không thế? Trên đời làm sao có chuyện trùng hợp như vậy, hắn là tam phẩm điểm tinh cảnh họa sư, không thể có lòng tốt mới chúng ta qua đêm, nói không chừng mai phục, đặt bẫy đợi chúng ta sập hố." Ngừng một chút rồi nói:" Hơn nữa hắn đối với ta không có hảo ý, ngươi quên rồi sao?"

Tần Lãng nói trong lòng coi như Bạch Ngọc cung thông minh một lần, hắn cũng thấy Vương Hậu Đình không đơn giản như bề ngoài.

Màn đêm hoàn toàn bao phủ Đồng Tuyết Trăm Dặm, gió càng lúc càng mạnh, những bông sậy trắng bay theo gió, như tuyết rơi dày trên bầu trời, hai ngựa kéo xe sợ hãi trước gió nhanh, không ngừng hý vang.

Nóc trên xe bị gió mạnh cuốn lên, cả hai nhìn nóc xe lao xao trong gió và trôi về khu rừng cỏ lau phía xa, thân họ phủ đầy hoa sậy trắng, giống như bông, trông như bò ra khỏi đống bông, khá xấu hổ.

Bạch Ngọc Cung lúc này đột nhiên hối hận, có lẽ bọn họ nên nhận lời Vương Hậu Đình.

Gió vẫn đang tăng, Bạch Ngọc Cung cảm thấy mình có thể bị thổi bay bất cứ lúc nào, lấy hết sức nắm lấy cánh tay Tần Lãng, hét lên: "Hay là ... chúng ta ... tìm chỗ tránh gió?"

Tần Lãng gật đầu, thật ra cái túi da xương như hắn lo bị thổi bay hơn là Bạch Ngọc Cung.

Dẫn đầu xe ngựa ngược gió đi về phía trước, Bạch Ngọc Cung không dám ở trong xe, xuống xe dẫn theo một con ngựa, khắp nơi đều có hoa sậy như lông ngỗng bay lên, không thấy đường phía trước, Bạch Ngọc Cung trong lòng mừng thầm, may Tần Lãng không nghe lời ả, nếu không ngọn lửa nương theo thế gió, thật sự có thể đốt sạch Đồng Tuyết Trăm Dặm.

Sau khi đi trong gió, không bao lâu thấy ánh đèn le lói phía trước, đó có thể là Vương gia thôn mà Vương Hậu Đình nói đến.

Họ đi về phía ánh sáng thêm một lúc nữa, cuối cùng cũng đến nơi có ánh sáng. Đó không phải ngôi làng, mà là từ đường cô đơn đứng trên thảm cỏ. Bên ngoài từ đường buộc một con ngựa màu đỏ, đó là ngựa mà Vương Hậu Đình vừa cưỡi, xem ra Vương Hậu Đình đến trước, tám, chín phần là vào từ đường để trú ẩn.

Ánh sáng hắt ra từ cửa sổ bên trong từ đường, Tần Lãng liếc mắt thấy trên tấm bảng phía trên lối vào có bốn ký tự: Vương thị tông từ. Đây là Vương gia thôn mà Vương Hậu Đình nói sao? Không có lý do gì chỉ thấy từ đường mà không thấy thôn trang?

Tần Lãng đỗ xe ngựa, cột hai con ngựa vào cây cột bên kia đại điện.

Bạch Ngọc Cung đi tới gõ cửa.

“Có ai ở đó không?” Ả nghĩ có lẽ Vương Hậu Đình đang ở bên trong.

Gõ một hồi lâu vẫn không thấy ai ra mở cửa, Bạch Ngọc Cung đẩy mạnh, cửa cót két.

Gió đưa đẩy, cả hai cùng vất vả đóng cửa.

Bạch Ngọc Cung dựa lưng vào cửa, cởi bỏ khăn lụa che miệng và mũi, cuối cùng cũng có thể thoải mái thở.

Gió tiếp tục thổi, giống có đôi tay vô hình khác lần lượt đẩy cửa vào, Tần Lãng nhặt chốt cửa bên hông, tạm thời đóng chặt.

Bạch Ngọc Cung nhìn hoa sậy trên đầu hắn, lông mày lấm lem, giống ông già tóc trắng mày bạc, không khỏi bật cười, cười xong mới nhận ra dáng vẻ mình chẳng biết tốt hơn ở điểm nào.

Bọn họ dọn dẹp một lát liền thấy trong nhà đèn cầy lung linh, hai ngọn nến trắng bằng cánh tay gầy cháy gần hết, Tần Lãng mang theo đèn lồng, thắp sáng xong liền quan sát cấu trúc từ đường, đây là tòa từ đường tam tiến, gồm ba bộ phận kết thành là cửa đền, hưởng đường và tẩm đường, nơi họ ở hiện nay vẫn thuộc cửa đền.

Bạch Ngọc Cung nhận định Vương Hậu Đình đang ở bên trong, lớn tiếng nói: "Có ai không?"

Không ai đáp lại, Bạch Ngọc Cung khịt mũi.

"Giả thần lộng quỷ."

Tần Lãng nâng đèn lồng nói: "Đi xem phía sau một chút."

Hai người đi dọc hành lang cánh đi ra phía sau hưởng đường. Điều đầu tiên họ thấy là những dãy đèn lồng bằng giấy trắng đen treo trên dầm mái nhà. Có nhiều lớp bia tưởng niệm ở giữa hưởng đường, Bạch Ngọc Cung hít một hơi khí lạnh, bên trong từ đường có bia tưởng niệm là chuyện bình thường, nhưng cảm thấy rất khó chịu khi thấy những bia tưởng niệm dày đặc.

Bạch Ngọc Cung nói nhỏ với Tần Lãng: “Sao lại có nhiều bia như vậy?” Nhìn thoáng qua, tất cả đều họ Vương, chẳng lẽ người trong Vương gia đều đã chết?

Tần Lãng lắc đầu nói không biết, hai người đi ra phía sau tẩm đường nhìn một chút, bên trong tối nên không vào.

Ở bên ngoài, Tần Lãng gọi Vương huynh, nhưng không có ai đáp, trong lòng càng kỳ quái, thấy rõ ràng ngựa của Vương Hậu Đình ở bên ngoài, tại sao ngựa vẫn còn, người lại biến mất? Lẽ nào hắn không vào từ đường? Người sống to lớn như vậy không thể biến mất trong không khí?

Bạch Ngọc Cung đề nghị: “Chúng ta đi ra ngoài.” Nơi này cảm thấy u ám.

Tần Lãng gật đầu, xoay người đi ra ngoài liền thấy sân khấu hý kịch đối diện hưởng đường, ba bức tường xung quanh sân khấu đều có những bức tranh tường vẽ đẹp đẽ.

Bạch Ngọc Cung nâng đèn chiếu sáng bích họa, đột nhiên kêu lên: "Nhìn kìa!"

Tần Lãng trông theo hướng ả chỉ, thấy một thư sinh áo lam đang núp dưới vòm cầu trên một bức tranh tường, nét mặt gần như giống hệt Vương Hậu Đình. Có hai bộ xương trên vòm cầu, họ đang cầm những lưỡi kiếm sắc nhọn rỉ máu, quay mặt về các hướng khác nhau, như thể đang tìm kiếm thứ gì đó.

Tần Lãng thấy Bạch Ngọc Cung cầm đèn lồng tìm kiếm phần đầu tiên bức bích họa, vẽ cảnh chém giết đẫm máu, bối cảnh lửa giận hoành hành, một đám xương cốt đang giết chết những phụ nữ già yếu và trẻ em, bia đá ở cổng thôn bị vỡ, rơi xuống đất, nó còn nhuộm một màu máu đỏ, trên bia đá có khắc ba chữ Vương gia thôn.

Bạch Ngọc Cung kinh ngạc nói: "Hắn... nói Vương gia thôn hóa ra là ở đây..."

Tần Lãng tiếp tục nhìn xuống, nội dung bích họa thứ hai là một bộ xương khổng lồ vẽ da người, nó vẽ chim phượng hoàng đang bay trên lưng người, bộ xương lớn đến mức gần như chiếm toàn bộ bức tranh.

Bức tranh thứ ba sớm gây chú ý cho Bạch Ngọc Cung, Vương Hậu Đình đang ẩn náu dưới vòm cầu, hai bộ xương đang truy sát với lưỡi kiếm sắc bén trên tay.

Nhưng điều khiến họ bị sốc là khi thấy lại bức tranh tường này, nội dung bức tranh thay đổi một cách bất ngờ, bây giờ trên cầu có ba bộ xương, bộ xương màu đen nằm trên đường lan can cầu, cúi đầu nhìn xuống, dường như có có chút nghi ngờ, Vương Hậu Đình vẫn núp dưới vòm cầu, tay cầm nhiều hơn một cây bút, thời khắc mấu chốt này, hắn vẫn vẽ tranh, đương nhiên không thể thể hiện được tài năng, nên gọi là kỹ năng hội họa.

Bạch Ngọc Cung run rẩy: "Ngươi ... ngươi có phát hiện ra không?"

Tần Lãng gật đầu, Bạch Ngọc Cung cũng phát hiện lúc này bức tranh bích họa đã thay đổi.

Bạch Ngọc Cung không dám nhìn bức bích họa tà môn nữa, thúc giục Tần Lãng rời khỏi, ả không muốn ở chỗ này dù chỉ một khắc.

Cả hai đi dọc hành lang cánh đến cổng đền, trước khi đến gần cổng thì khói bốc nghi ngút nhưng cổng bốc cháy, lửa lợi dụng gió thổi, một lúc sau bốc cháy ngùn ngụt. Toàn bộ cổng bị ngọn lửa bao vây, bên ngoài đỏ rực, một mảnh khói tiếp tục lan vào trong.

Bạch Ngọc Cung nhắc nhở: "Cửa sau."

Hai người xoay người chạy về phía sau, xuyên qua hưởng đường tiến vào tẩm đường vừa nãy chưa đi qua, cửa tẩm đường là hai tấm rèm màu đen, trên mỗi tấm đều có thêu hai ký tự lớn màu trắng.

——Xuất Soái, Nhập Tướng.

Bạch Ngọc Cung vén rèm vải thêu bên phải đi vào, Tần Lãng cũng không nghĩ nhiều, gần như đồng thời mở ra rèm vải thêu bên trái, đi vào.

Đèn lồng đột nhiên bị dập tắt chưa kịp chiếu sáng bên trong, tẩm đường hoàn toàn tối đen, Bạch Ngọc Cung kêu lên: "Tần Lãng, ngươi có ở đó không?"

Tần Lãng không nói, Bạch Ngọc Cung vươn tay nắm lấy cánh tay to lạnh lẽo của Tần Lãng trong bóng tối, tuy không có nhiệt độ, có thể nghĩ hắn đang ở bên, trong lòng hơi hơi an định, thì thào nói: "Đèn lồng này đột nhiên sao lại tắt ngấm?"

Vút!

Bóng đêm phát tiếng mũi tên xuyên thủng không trung, Bạch Ngọc Cung có chút kỳ quái, trông theo âm thanh, phía trước đột nhiên sáng lên một ngọn lửa, mà tên lửa bắn vào đống cỏ khô, đống cỏ khô kia liền bùng cháy.

Bạch Ngọc Cung cảm thấy rất không hợp lý, tẩm đường sao lớn như vậy, bên trong có đống cỏ khô, quay mặt nhìn người bên cạnh liền thấy một thi thể không đầu, vết máu còn chảy ra không ngừng từ cổ bị gãy, đầu hướng ra ngoài, ả đang nắm chặt bàn tay phải lạnh lẽo của cái xác không đầu.