Chương 35
Họa trận chi nhãn
Vương Hậu Đình sửng sốt trong chốc lát, không chút nghĩ ngợi liền giơ tay ném bút chu sa, Tần Lãng bắt lấy, vừa chạy vừa vẽ trong lòng bàn tay.
Vương Hậu Đình dùng hết sức cho con bú[1] nhưng vẫn không thể thoát khỏi bộ xương phía sau.
Bộ xương đen lao tới sau lưng hắn, giơ dao rựa dài năm thước lên, chém vào cổ Vương Hậu Đình.
Vương Hậu Đình nghe thấy âm thanh lưỡi dao phá vỡ không khí, cảm thấy gió sau cổ mình, nhận biết điều gì đang xảy ra, hồn bay phách tán một lát, cái mạng này coi như xong! Đôi chân mềm nhũn, thân thể liền đổ ập.
Tần Lãng lúc này mới dừng, quay người lại, giơ tay trái hét lớn: "Định!"
Công phu này là hắn dùng bút chu sa vẽ ra bùa hộ thân. Vương Hậu Đình vươn hai tay về phía trước, há to miệng, không thể hét tiếng la thảm thiết, bị đóng băng tại chỗ, trong lòng lại chào hỏi tổ tiên mười tám đời của Tần Lãng, ngươi đóng băng ta là muốn làm gì? Không thích ta chết chưa đủ nhanh sao?
Tần Lãng phản ứng đủ nhanh, phát hiện mình đặt sai mục tiêu, hướng lòng bàn tay về bộ xương đen, hét lên: "Định!"
Dao rựa chỉ cách cổ Vương Hậu Đình nửa tấc, đà chém đột ngột kết thúc.
Thời khắc hiện tại, bộ xương đen bị Tần Lãng nắm giữ thành công.
Vương Hậu Đình lập tức toát mồ hôi lạnh, thấy lưỡi kiếm sắc bén nơi khóe mắt, đôi mắt hắn bị ánh sáng lạnh lẽo cưỡng bức làm cay xè.
Tần Lãng thả neo bộ xương đen, hai bộ xương vung kiếm chém từ trái phải, Tần Lãng cất cánh ngay tại chỗ và bay lên không trung ở độ cao ba thước, từ lúc hắn biến thành khô lâu, sức bật tăng một cách đáng kinh ngạc.
Tần Lãng ở trên không trung nhắm vào bộ xương bên dưới cùng định thân phù của lòng bàn tay trái, sau khi hai bộ xương công kích bất thành, ngẩng đầu lên tìm kiếm bóng dáng Tần Lãng, vừa lúc thấy bút chu sa vẽ xong định thân phù màu đỏ tươi.
"Định!"
Tần Lãng cố định hai bộ xương trắng, hắn phát hiện ngay cả trong môi trường hội họa, sức mạnh của những phép thuật mà mình vẽ ra vẫn không hề suy giảm chút nào.
Vỗ tay đều đặn, đi đến trước mặt Vương Hậu Đình đang đứng thẳng một góc 45 độ, thở dài nói: "Vương Hậu Đình, mạng ngươi thật lớn."
Vương Hậu Đình bất động, có thể nghe nhưng không thể nói, hắn hiểu những lời đó là giễu cợt.
Tần Lãng ôm Vương Hậu Đình lôi qua một bên, để nằm ở dưới đáy sông, Vương Hậu Đình thấy cổ mình rốt cục cách xa đao, lòng nhẹ nhõm yên tâm, hiện tại ít nhất không chết, không ngờ bộ xương da người này lại biết dùng định thân phù, còn dùng rất tốt.
Thình lình mông lại nhói đau, rõ ràng bị Tần Lãng dùng thứ gì đó đâm thật mạnh, Vương Hậu Đình kinh hãi, chẳng lẽ ra khỏi bầy sói mà vào trong miệng hổ sao? Vong linh chết tiệt kia muốn làm gì? Khổ nỗi bị trúng định thân phù, lại nằm trên lòng sông trong tư thế khó xử này, nhận ra thực tế khủng khiếp rằng Tần Lãng có thể làm bất cứ điều gì hắn muốn.
Tần Lãng vừa dùng bút xương chọc vào mông thẳng tắp của Vương Hậu Đình, hắn chỉ có thể tiếc cho việc này trong thời khắc mấu chốt, bút xương phải được kích hoạt bằng máu người sống, xung quanh chỉ có Vương Hậu Đình là người còn sống.
Sau khi cây bút xương trắng hút máu Vương Hậu Đình, đầu bút thật sự phát ra ánh sáng màu lam nhạt, dường như lượng máu hút không đủ, Tần Lãng nâng bút xương trắng lên, đâm vào mông bên kia Vương Hậu Đình, lần này càng sâu hơn, Vương Hậu Đình phản ứng theo bản năng phòng thủ chặt chẽ ở phần phía sau của mình.
Hai lần chịu nỗi đau thể xác, nỗi đau lớn nhất trong đời chính là khuất nhục, nhất là với kẻ thẳng tính kiêu hãnh như Vương Hậu Đình, sống mũi chua xót và không cầm được nước mắt tủi nhục. Nam nhi không phải không khóc, chỉ là chưa tới lúc đau lòng.
Vấp ngã hai lần, sự bất quá tam.
Hắn đoán được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, chỉ là hắn đang nằm sấp nên không thấy gì, nếu được cho cơ hội lựa chọn, hắn thà chết!
Ánh sáng đầu bút trở nên sáng hơn rất nhiều, Tần Lãng đứng dậy đi tới bộ xương đen, dùng bút xương trắng gõ lên hốc mắt, bộ xương đen vang lên giọng nói cung kính: "Chúa công, thuộc hạ nguyện ý vượt qua nước sôi lửa bỏng, tan thây nát cốt đến chết vì chủ công."
Sau đó Tần Lãng điều khiển thêm hai bộ xương, cất bút xương đi rồi giải trừ trạng thái cố định ba bộ xương, hiện tại không biết xung quanh có kẻ thù hay không, tất nhiên phải dùng bút xương khống chế càng nhiều sức mạnh bọn chúng càng tốt.
Lúc này, một bộ xương trắng khác vội chạy tới tiếp ứng, không đợi Tần Lãng ra lệnh, bộ xương đen lao tới trước, bộ xương trắng chưa kịp định hình tình hình, bộ xương đen giơ mã tấu lên chém vào cột sống cổ, chỉ với một nhát chém, đầu lâu của bộ xương trắng văng ra ngoài và rơi xuống đáy sông, lăn tới trước mặt Vương Hậu Đình, đập vào trán Vương Hậu Đình, tiếp xúc gần gũi với hắn.
Nghe thấy tiếng bước chân xung quanh, Vương Hậu Đình kết luận bộ xương khôi phục khả năng cử động tự do, vừa lo vừa sợ. Định thân phù của Tần Lãng có vẻ không phát huy tác dụng, chỉ định được hắn, bộ xương vẫn có thể thoải mái di chuyển.
Lúc chờ chết, Tần Lãng vỗ mạnh vào mông, vết thương vừa bị đâm càng thêm đau, nhưng thân thể lại thấy nhẹ nhõm, Tần Lãng giải trừ trạng thái định thân.
Vương Hậu Đình quay đầu lại thấy Tần Lãng cùng ba bộ xương vây quanh mình, hắn sợ tới mức lui về phía sau, hai tay chống đất, mông nứt nẻ cọ vào lòng sông càng thêm đau đớn, hắn nhìn Tần Lãng, cả giận nói: “Yêu nghiệt, các ngươi quả nhiên là đồng bọn, sĩ khả sát bất khả nhục.” Lần này có chết cũng phải chết đường đường chính chết, nói cái gì mà không thể lộ mông ra ngoài.
Tần Lãng nói: “Ngươi nói đúng, chúng ta là một nhóm, nếu thật sự muốn giết ngươi, ngươi có thể sống đến nay sao?” Hắn vốn là nghi ngờ mọi chuyện đều do Vương Hậu Đình sắp xếp.
Vương Hậu Đình không ngu ngốc, nhớ lại chuyện lúc nãy, xem ra tên này thật sự cứu mình, nếu không đầu hắn bị bộ xương đen chặt đứt, chỉ là không hiểu sao ba bộ xương truy sát bọn họ, giờ lại đột nhiên tuân lệnh Tần Lãng? Thông biết tên này này sử dụng yêu thuật gì?
Tần Lãng vươn tay ra trước Vương Hậu Đình, Vương Hậu Đình do dự nắm tay hắn đứng lên, tay lạnh, đau mông, cháu con rùa nào vừa mới đâm vào mông ta?
Tần Lãng nói: "Giải thích đi, sao có thể vào trong bích họa?"
Vương Hậu Đình thở dài nói: “Hẳn là vị tông sư ngũ phẩm sơn hà cảnh để lại họa trận cho bộ xương này.” Nói xong không khỏi liếc Tần Lãng, từ lúc ở Quy Vân Độ, hắn nhận ra Tần Lãng là một bộ xương mặc giáp trận, cho rằng Tần Lãng có liên quan đến cuộc tắm máu của Vương gia thôn nên theo dõi bằng mọi cách.
Muốn lập một cuộc trừ yêu ở Đồng Tuyết Trăm Dặm, không ngờ mình trước tiên lạc vào bức tranh vẽ bộ xương bên trong từ đường.
Tần Lãng nói: “Ta có đồng bọn cũng đi vào.” Hắn nhìn chung quanh không thấy bóng dáng Bạch Ngọc Cung.
Vương Hậu Đình nói: "Có lẽ ngươi vào đây thông qua tấm rèm cửa thêu xuất soái nhập tướng ở tẩm đường. Nơi chúng ta đang ở là bức tranh thứ ba, cô ấy chắc là vào trong bích họa thông qua nhập tướng. Nó gần như ở ngay lối vào làng này cũng là bức tranh đầu tiên, lối vào thực sự là lối ra. "
Tần Lãng nói: "Đang ở bức họa đồ sát dân thôn?"
Vương Hậu Đình nghiêm túc gật đầu, vì Bạch Ngọc Cung và Tần Lãng đến hai nơi khác nhau nên khả năng cao tiến vào bức bích họa đầu tiên.
Tần Lãng nói: "Ngươi biết tìm cô ta thế nào không?"
Vương Hậu Đình nói: "Thực tế, ba bức tranh này mô tả cảnh đêm khi Vương gia thôn bị tàn sát."
Tần Lãng nói: "Ngươi cũng có ở đó?"
Vương Hậu Đình lắc đầu, nếu hắn ở đó, thảm cảnh có lẽ đã tránh được, ý tưởng này chợt lóe lên trong đầu, thấy ba bộ xương đứng bên cạnh, thực ra dù có ở đó, hắn cũng không thay đổi được bất cứ điều gì. Nếu lúc nãy không phải Tần Lãng dùng pháp thuật cầm giữ chúng, lúc này mình đã chết.
“Ngươi không phải là tam phẩm điểm tinh cảnh họa sư sao?” Ý Tần Lãng là trình độ Vương Hậu Đình không phù hợp với thực lực đã thể hiện.
Vương Hậu Đình cười khổ: "Đây là trong tranh của người khác. Điều cấm kỵ nhất của họa tu nhất phái chúng ta là bị người khác gài bẫy vào tranh, để lại bộ xương này tất nhiên là ngũ phẩm sơn hà cảnh tông sư. Có lẽ cảnh giới càng lớn cũng có thể là đại tông sư."
Tần Lãng hiểu lời nói như dát vàng vào mặt, cái gì mà mông chó tông sư họa cục, hắn là tam phẩm họa sư bị người khác bày họa trận khô lâu đã cảm thấy mất mặt, nên mới hết sức phóng đại khả năng của kẻ gài bẫy, ẩn ý là—— đó, bản lĩnh người ta lớn như vậy, dù mắc bẫy, ta cũng không xấu hổ.
Tần Lãng nhắc nhở: "Chúng ta mau đi tìm người?"
Vương Hậu Đình nói: "Đi bên kia."
Hai người quay lại cầu, ba bộ xương cũng thành thật theo họ, Vương Hậu Đình vẫn hơi lo lắng, thỉnh thoảng nhìn chúng, vì sợ chúng bất ngờ tấn công từ phía sau, chúng đều là bộ xương máu lạnh vô nhân tính, Tần Lãng tự tin vào bản thân và càng tin tưởng bút xương.
Một cuộn giấy trắng cao hai trượng và rộng một trượng trôi nổi trên đầu cầu. Tần Lãng muốn cuộn cuộn giấy đang cản đường họ đi về phía trước, nhưng Vương Hậu Đình ngăn lại, nói: "Đừng vọng động! Đây là họa trận chi nhãn."
Chú thích
Thành ngữ Trung Quốc, nghĩa là sức mạnh lớn nhất mà một người có thể có.