Chương 22
Định mệnh không thể nghịch chuyển
Phun!
Một dùi sắt chọc thủng lỗ phía sau cổ cương thi chữ Binh, đâm qua đầu nó theo đường chéo lên trên, mũi dùi sắt dính máu và huyết tương não, xiên thẳng xương đỉnh đầu.
Lâm và Binh là trung khu, cương thi chữ Binh bị hủy, chín chỉ còn sáu lấy Lâm làm thủ lĩnh.
Rốt cuộc, bàn thờ bằng đá do cự thi nâng lên vẫn không đổ, bất ngờ nó dùng trái tay ném bàn thờ đi.
Mục tiêu là kẻ cản thi trên không trung.
Kẻ cản thi lần đầu phản ứng, rút ra chiêng Âm nhỏ, chiêng phát triển đường kính lên đến một trượng với tốc độ kinh người, giống một tấm khiên khổng lồ chặn bàn thờ đang bay với tốc độ cao.
Đang!
Chiêng phát ra âm thanh lớn đến chói tai, không khí trong đại điện vang ầm thanh âm kích động.
Bàn thờ bị chặn liền rơi thẳng xuống, Bạch Ngọc Cung và Tần Lãng sợ đến hồn bay phách tán nhìn công cụ rơi trên đầu, nhưng hai người lọt đúng vào khoảng trống bàn thờ. May mắn thoát khỏi một kiếp nạn, không gây ra bất kỳ tổn hại nào.
Bàn tay máu như cái lồng khổng lồ bao phủ đầu Bạch Ngọc Cung cũng vì chấn động mà rung lên dữ dội.
Triệu Trường Khanh cắn môi, nhân lúc áp lực giảm bớt, nhấc bút hoàn thành hai câu cuối của "Hạo Nhiên Chính Khí Ca" -- Phong thiềm triển thư đậu, cổ đạo chiếu nhan sắc.
Ánh sáng vàng mờ ảo lại sáng rực lên, ánh sáng hạo nhiên bay lên bầu trời, xuyên sương mù đen, xuyên lỗ thủng trên mái nhà, xuyên thẳng qua thân thể kẻ cản thi.
Kẻ cản thi bị ánh sáng vàng tăng cường đột ngột làm nhức mắt, gã muốn đứng dậy, băng qua mái hiên, tạm thoát khỏi kim quang chói lóa trong đại điện.
Triệu Trường Khanh lấy ra ấn chương, nhấn xuống chu sa ấn ký.
Ầm!
Vạn đạo ánh sáng đỏ nhô lên từ cuộn giấy dài, lòng bàn tay khổng lồ được tạo bởi sương mù đen và máu bị ánh sáng đỏ xuyên thủng. Ngàn vạn lỗ nhỏ xuất hiện, tan rã tiêu tan.
Kẻ cản thi khịt mũi và đẩy nhanh quá trình đào tẩu, gã chuẩn bị thoát khỏi lỗ trên mái nhà, xác chết khổng lồ giơ hai cánh tay đại diện Giai và tóm lấy kẻ cản thi, quật gã từ trên không xuống đất.
Kẻ cản bị đập nát xương cốt thành từng mảnh, không cho gã bò dậy, chân phía trước đại diện cho cương chi chữ Tiền và Hành đá bụng gã, cơ thể kẻ cản thi văng trên mặt đất rồi đập thẳng vào góc tường.
Kẻ cản thi thấy một tia sáng lạnh lẽo, đó là mũi đao trên tay Cao Hán Dương, Cao Hán Dương bất động ôm cây đợi thỏ, nhưng kẻ cản thi không thể tránh né, vì thế kinh hoảng hét lên một tiếng thê thảm.
Gã chủ động lao tim về phía mũi đao, cơ thể đang chạy với tốc độ cao liền bị trường đao đâm xuyên qua, nhưng vẫn tiếp tục di chuyển theo đà quán tính, gã giữ chặt đao trước khi dừng lại lực đẩy về phía trước.
Cao Hán Dương giẫm lên ngực kẻ cản thi, rút trường đao ra, chém xuống chặt đứt đầu kẻ cản thi.
Tay giương đao vung, đầu người bay lên rơi trúng "Hạo Nhiên Chính Khí Ca" mà Triệu Trường Khanh vừa hoàn thành.
Triệu Trường Khanh thấy đầu đầy máu, vô thức nhấc lên, phát hiện là đầu người, sợ hãi hét lên ngất xỉu tại chỗ.
Cao Hán Dương nhìn bộ dạng hắn, vừa tức vừa buồn cười, thần khí viết lách nhanh hơn gió lốc lúc nãy biến đâu mất rồi?
Thư sinh trăm lần chỉ hữu dụng được một!
Cự thi bao gồm bảy cương thi, linh hồn chúng lúc này tiêu tan, sau khi tan rã, lần lượt rơi xuống đất, bất động.
Cao Hán Dương cầm trường đao nhuốm máu đi về phía Tần Lãng, trận chiến ác liệt, gã vẫn quan sát và lắng nghe mọi hướng, tận mắt chứng kiến Tần Lãng hồi sinh, đây là lần bị lừa tồi tệ nhất trong đời gã.
Tần Lãng đứng dậy, tay cầm đoản đoan của Cao Hán Dương, chính là con dao hắn đâm vào tim.
Ánh mắt Cao Hán Dương rơi vào con dao, gật đầu nói: "Đao tốt!"
Tần Lãng nói: "Của ngươi!"
Cao Hán Dương nói: “Tặng cho ngươi!” Cất đao vào vỏ và ra khỏi cửa.
Tần Lãng mò mẫm cái xác không đầu của kẻ cản thi, ngăn Cao Hán Dương lại: "Này!"
Cao Hán Dương quay đầu thấy một vầng sáng vàng bay về phía mình, đưa tay chộp lấy, đó là một ấn chương bằng vàng ròng.
"Tặng mà không nhận cũng là phi lễ!"
Cao Hán Dương ha ha cười lớn, cất ấn vàng và sải bước trong mưa gió.
Cao Hán Dương bỏ đi, Triệu Trường Khanh mới tỉnh dậy, thực ra hắn giả vờ, người thật thà cũng có trí tuệ của người thật thà, kẻ cản thi chết rồi, Cao Hán Dương có thể sẽ là người tiếp theo muốn giết hắn, có lẽ chỉ có giả vờ hôn mê bất tỉnh mới thoát khỏi kiếp nạn, sự thật chứng minh Cao Hán Dương mất hứng thú với hắn, lời thề độc thốt ra, không thể vi phạm.
Triệu Trường Khanh thấy Tần Lãng từ cõi chết trở về, tên mọt sách bèn muốn nói chuyện, Bạch Ngọc Cung nói: "Ngươi không cần nói gì hết, chẳng cần làm gì hết, mau rời khỏi đây đi, từ nay về sau coi như không quen biết chúng ta, bọn ta cũng không quen biết ngươi, mỗi người đi con đường riêng."
"TA……"
"Ta cái gì mà ta? Nếu không phải vì ngươi, chúng ta sao có thể dính vào phiền phức lớn như vậy?"
"Cô……"
"Cô cái gì mà cô? Ngươi hại chúng ta còn chưa đủ sao? Muốn hại thêm lần nữa?"
Triệu Trường Khanh hoàn toàn không nói nên lời, trầm mặc gục đầu xuống, đột nhiên nghe tiếng khóc oa oa từ bên ngoài, chính là thư đồng Minh Nhi cưỡi ngựa đen, không ngờ ngựa đen loanh quanh một vòng lại đưa nó trở về đây, vừa nãy bị Cao Hán Dương kéo ngã ngựa ở cửa, gã tát mạnh và ném xuống bùn.
Triệu Trường Khanh nhìn thi thể ngổn ngang dưới sàn, biết nơi này không nên ở lâu, chắp tay chào Tần Lãng.
Tần Lãng trả lễ nói: "Triệu huynh trân trọng!"
Triệu Trường Khanh mím môi, tuy chỉ có bốn chữ đơn giản, nhưng đối với hắn là sự khẳng định cùng tôn trọng. Tận mắt chứng kiến Tần Lãng sống lại là an ủi lớn nhất với Triệu Trường Khanh, cuối cùng cả đời hắn không phải chịu áp lực nợ một mạng người hết kiếp này.
Bước ra khỏi sơn môn, mưa đêm không ngớt, dường như đêm dài vô tận, Triệu Trường Khanh luôn tin trên đời có hạo nhiên chính khí, luôn tin ánh sáng không ở đâu xa.
Bạch Ngọc Cung lục soát cái xác không đầu của kẻ cản thi, Tần Lãng nói: "Cô đang giấu ta chuyện quan trọng sao?"
Bạch Ngọc Cung lắc đầu.
"Tiếp theo vẫn có người muốn giết ngươi sao?"
Bạch Ngọc Cung lấy ra một cuốn sách nhỏ từ xác kẻ cản thi: "Đi, đợi đến khi tới Cửu U Tông, ta sẽ nói cho ngươi biết mọi chuyện."
Nữ nhân là đồ phiền phức.
Tần Lãng không tin ả, bây giờ đếch nói, sau này càng không hy vọng, trí tuệ nho nhỏ của Bạch Ngọc Cung không thể qua mắt hắn.
Đêm tối không cho Tần Lãng một đôi mắt đen, đôi mắt này là của kẻ cản thi.
Rời Giáp Tây Trấn, mọi việc bắt đầu suôn sẻ, họ không gặp bất kỳ sự rượt đuổi nào trong vài ngày, sau khi đến Bạch Giang thành, họ lên thuyền chở khách tại bến tàu, quay lại sông Bạch Long ngược dòng về phía Tây, theo lộ trình do Bạch Ngọc Cung sắp xếp. Nếu tất cả thuận lợi, sau nửa tháng sẽ đến dinh thự phủ Đạt Giang Nguyên, từ đó lên bờ, không xa Cửu U Tông ở núi Cửu Long.
Thuyền chở khách có ba tầng và mười tám khoang tàu, khoang hai người ở là tầng 2. Bạch Ngọc Cung tìm thấy rất nhiều lá vàng khi lần mò xác kẻ cản thi, số tiền đủ để đi lại thoải mái tới lúc kết thúc cuộc hành trình này.
Mấy lần thoát chết khiến Bạch Ngọc Cung học hỏi rất nhiều điều. Ả bắt đầu không trang điểm hay mặc quần áo đẹp, cố gắng tránh uốn éo trước mặt người khác, bình thường cùng Tần Lãng ở lì trong khoang, cẩn trọng chọn một đêm yên tĩnh không có ai, ả mới ra hít thở khí trời.
Tần Lãng giúp ả phổ biến kiến thức về sang trọng tinh tế ắt có nội hàm, nghĩa là thái độ khiêm tốn và thận trọng, không công khai. Bạch Ngọc Cung suy nghĩ một chút, khiếm khuyết của ả là thiếu tiết chế, quyết định đóng vai một cô gái ngoan bị lễ giáo phong kiến ràng buộc nên không ra khỏi cửa, rốt cuộc ả vẫn sợ chết.
Nhiều ngày, Bạch Ngọc Cung nghiên cứu cuốn sách nhỏ tìm thấy từ kẻ cản thi, nó được vẽ đầy phù triện*, Bạch Ngọc Cung dùng bút vẽ hồ lô trên tờ giấy trắng.
Tần Lãng ngồi ở trước cửa sổ, ngắm phong cảnh dọc sông Bạch Long, nếu không có người quấy rầy, hắn có thể ngồi một ngày không nói lời nào, không phải diễn sâu, con người trải qua biến cố lớn như vậy sẽ có một chút thay đổi.
Hồi ức quá khứ, triển vọng tương lai.
Tuy biết rõ điều đó là vô nghĩa.
Tần Lãng thậm chí cho rằng mình không nên làm trái ý cha, thật thà thừa kế gia sản trăm tỷ, cưới cô gái môn đăng hộ đối, sinh một cặp con gái trắng trẻo béo tốt, sống cuộc đời bình đạm hạnh phúc.
Có hạnh phúc không? Liệu trong tận xương tủy luôn thấy bất an, hắn có hài lòng với cuộc sống bình dị đó không?
Hắn không biết, liệu có thể thoát khỏi số phận bị bắt cóc nếu thừa kế tài sản gia đình không? Lý do vụ bắt cóc không phải vì nghề nghiệp hắn chọn, mà do công việc kinh doanh của cha mẹ hắn.
Định mệnh là không thể nghịch chuyển.
Chú thích
Phù triện thường thể hiện bằng các biểu tượng và hình tượng, đề cập đến các văn bản bí mật về tên các vị thần được ghi trong các lá bùa, thường viết trên giấy hoặc lụa màu vàng.
Phù triện là văn tự của các thần, lá bùa truyền đạt ý chỉ của các thiên thần, có thể dùng để triệu hồi thần và hỏi tội quỷ, hàng yêu trấn ma, trị bệnh, trừ tai họa.