Chương 21
Bút mực có thể nuốt chửng nước Ngô
Hồng quang hạo nhiên xuyên qua mái hiên gãy đổ và xông thẳng lên bầu trời đêm, ánh sáng lướt xuống chân kẻ cản thi, kẻ cản thi tưởng có thể dễ kiểm soát toàn bộ tình huống, không ngờ trong miếu đổ nát nhỏ bé này lại gặp hai kẻ địch cường đại liên thủ phản kích, chín xác chết bị phế mất hai, trung khu vẫn còn đó, các ngón hai bàn tay đều cong ra ngoài kết thành ấn chữ Giai.
Thao túng trái tim người khác, không chế thần trí người khác.
Nếu muốn phát huy sức chiến đấu lớn nhất của cương thi, trước tiên phải trấn áp tinh thần tên Triệu Trường Khanh, khống chế khả năng tốc ký chớp nhoáng, một tên thư sinh trói gà không chặt lại có tinh thần lực mạnh khủng khiếp, kẻ cản thi chưa từng lường trước điều này.
Màn sương đen lơ lửng dưới chân gã đè nén hồng quang hạo nhiên từ trên mái nhà, thân thể gã chìm trong một phút, ánh sáng đỏ co lại một điểm xuống phía dưới.
Quỷ khóc thần gào bên tai Triệu Trường Khanh, nếu là người khác sớm mất tập trung, nhưng đối với kẻ đông luyện tam cửu, hè luyện tam phục, đầu tóc buộc lên xà nhà, dùi nhọn kê đùi, một chút khốn quẫn này chẳng là gì cả?
Tâm vô tạp niệm, vững như bàn thạch.
Tiếp tục viết.
--Khỉ hữu tha mậu xảo, Âm Dương bất năng tặc. Cố tỷ nhĩ nhĩ tồn, ngưỡng thị phù vân bạch.
Ánh sáng đỏ phát ra màu vàng, giống những mũi kim đâm vào màn sương đen cuồn cuộn dưới chân kẻ cản thi, ánh sáng vàng xuyên qua màn sương đen để chiếu sáng chi dưới kẻ cản thi.
Kẻ cản thi dựng ngón trỏ tay trái lên, cầm ngón tay phải, đặt ngón cái vào bên trong, tiếp nối ấn chữ Liệt. Tự chuộc lỗi, để đạt sức mạnh cứu người khác, nhìn thấu thần thông.
Mọi thứ dưới chân đều rõ ràng!
Mái hiên đền trở nên trong suốt dưới tầm nhìn của gã, cảnh tượng quanh đại điện hoàn toàn có thể thấy được.
Thư sinh trung hậu Triệu Trường Khanh đang viết cực nhanh.
Sát thủ máu lạnh Cao Hán Dương sát khí lẫm lẫm, vung đao thẳng vào trung khu một lần nữa.
Thư đồng run rẩy chui xuống gầm bàn thờ.
Bạch Ngọc Cung kéo Tần Lãng dọc theo gốc tường đi tới cửa lớn, chuẩn bị chạy trốn trong hỗn loạn!
Kẻ cản thi cắn đầu lưỡi và phun ra một đám sương máu trên ấn chữ Liệt, chuông gọi hồn trên thắt lưng rung lên trong làn gió đêm, gấp gáp phát ra âm thanh đang đang.
Bảy cương thi tập trung về trung khu, xếp hàng nhóm chữ Liệt.
Binh là đầu, Liệt là ngực, Lâm là lưng, Giai, Trận, Tiền, Hành là tứ chi.
Thất thi tụ thể!
Cự thi cao tới ba trượng xuất hiện trong đại điện, đội trời đạp đất, oai phong lẫm lẫm, hai tay ôm bàn thờ bằng đá nặng năm trăm cân húc về phía Cao Hán Dương.
Khí thế cường đại khiến Cao Hán Dương phải lựa chọn rút lui. Bàn thờ đập xuống nền gạch xanh, đào xuống một hố sâu, toàn bộ đại điện rung chuyển vì cú va chạm mạnh, bùn cát trên mái và bụi rơi xuống, khói bụi mù mịt khắp đại điện.
Thư đồng trốn dưới bàn thờ, nhưng bàn thờ bị thi thể khổng lồ lấy đi, sợ tới mức bò lên chạy về hướng Tần Lãng.
Bạch Ngọc Cung kéo Tần Lãng tới cửa, thầm tính toán chỉ cần trốn ra, giật ngựa của Cao Hán Dương, hai người có thể chạy thoát.
Tiếng chuông gọi hồn càng lúc càng nhanh, kẻ cản thi từ từ đáp xuống từ lỗ hổng trên mái nhà, triệt tiêu ánh sáng vàng Hạo Nhiên Chính Khí Ca của Triệu Trường Khanh, sương mù đen chìm xuống một phân, ánh sáng vàng ảm đạm một tầng.
Triệu Trường Khanh vốn hạ bút như thần, rồng bay phượng múa, bây giờ cảm giác như bút lông sói trong tay giống như đổ chì, bút càng ngày càng nặng, mỗi một nét đều vô cùng khó khăn. Triệu Trường Khanh loại bỏ phiền nhiễu, đáy lòng thốt ra tiếng gầm giận dữ: "Du du ngã tâm bi, thương thiên hạt hữu cực!"
Ánh sáng vàng lại nở rộ, sương mù màu đen trên dỉnh đầu nổi lên dữ dội, như đang sôi trào.
Kẻ cản thi rút ra dao bạc dài khoảng một thốn, lưỡi dao hướng vào lòng bàn tay trái, chém xuống một đao, da thịt hở ra, máu tươi chảy ròng ròng, sương mù đen ngưng tụ, bàn tay trái nhanh bị trộn lẫn với màn sương và tụ thành một dấu tay dài hai mét.
Bóng bàn tay bao trùm cả Bạch Ngọc Cung và Tần Lãng, Bạch Ngọc Cung lộ sắc mặt hoảng sợ, lòng bàn tay to lớn đầy máu chậm rãi đè xuống, hô hấp ngày càng khó khăn.
Thư đồng Minh Nhi chớp thời cơ lao ra khỏi cửa thành công, mở khóa dây cương ngựa đen và leo lên.
Ngựa đen hý lên một tiếng, mang thư đồng ra khỏi sơn môn, khốn khổ lao vào đêm mưa.
Không ai trong đại điện có thể quan tâm chuyện xảy ra bên ngoài.
Cao Hán Dương bị xác chết khổng lồ ép vào một góc hành lang, bàn thờ nặng nề đập xuống tượng La Hán bằng đất sét bên cạnh, tượng La Hán bị đập tan thành cặn vụn, khói mịt mù khắp nơi.
Bàn tay Triệu Trường Khanh run rẩy nhưng vẫn kiên trì viết ra chữ Thương, ánh sáng hạo nhiên tỏa sáng một lát, giống hồi quang phản chiếu, sau đó bị áp chế bởi sương mù đen kịt dâng lên dưới chân kẻ cản thi, thân thể kẻ cản thi hoàn toàn xuất hiện trong đại điện.
Triệu Trường Khanh nghiến răng, trừng mắt, viết một chữ Thiên, hơi thở tích tụ trong lồng ngực mất tự chủ như sông lớn vỡ bờ, cổ họng nóng ran, hừ! Một ngụm máu phun ra mặt đất, ngụm máu này phun lên Chính Khí Hạo Nhiên Ca còn chưa hoàn thành, gây chấn động trên nền giấy trắng và chữ đen, trông giống hơn trăm ngàn đóa hồng mai nở rộ cùng một lúc.
Bạch Ngọc Cung không ngừng bò lên, một lực lượng vô hình từ trên cao siết chặt lấy ả, cảm thấy xương cốt kêu cót két dưới sức ép, như thể chúng sắp vỡ nát. Ả vốn không có khả năng chăm sóc Tần Lãng, mọi người đều vất vả chống đỡ, không ai thèm quan tâm đến một người đã chết.
Thân thể Tần Lãng bê bết rất nhiều máu, từ lòng bàn tay đẫm máu của kẻ cản thi, hắn lặng lẽ lấy ra bút xương, nhúng vào máu tươi. Đầu bút bằng xương trắng lóe lên một tia sáng xanh mờ nhạt, cự thi cách hắn chưa tới hai trượng, giơ cao bàn thờ sẵn sàng hoàn tất đòn cuối cùng đánh Cao Dương vừa rút vào góc tường.
Tổ hợp ngụy dị, cương thi chữ Lâm làm lưng là kẻ đầu tiên phát hiện ra động tác của Tần Lãng.
Tần Lãng vốn nằm trên mặt đất đột nhiên bật dậy nhào tới phía sau cự thi, mục tiêu là cương thi chữ Lâm, dùng bút xương bấm vào mắt thây ma, chỉ cần điều khiển một thây ma, có thể hủy tổ hợp cự thi.
Trước kia Tần Lãng không thể hoàn thành nhiệm vụ như vậy, nhưng sau khi thành một bộ xương, lực bật có bước nhảy vọt đáng kinh ngạc, bay lên trời cao, thành công trong một lần hành động, hắn luôn chờ cơ hội này, chỉ cần thời cơ đến, hắn không bỏ lỡ tấn công quyết đoán.
Cương thi chữ Lâm phát hiện Tần Lãng cử động nên phản ứng rất kịp thời, bút trong tay Tần Lãng còn chưa tiếp cận mắt, nó giơ chân phải đánh mạnh vào bụng Tần Lãng.
Thất bại.
Thân thể Tần Lãng bay ngược như diều đứt dây, từ trên không rơi xuống, nặng nề đập vào lưng Bạch Ngọc Cung.
Bạch Ngọc Cung bị đè hét thảm một tiếng, ngẩng cao đầu, đệm trên ngực gần như nổ tung dưới áp lực va chạm đột ngột.
Đầu bút xương trắng trong tay Tần Lãng lóe lên ánh sáng xanh lam, nhưng không thể đâm vào mắt thây ma, hắn giữ chặt bút xương trắng, ánh sáng xanh dường như đột nhiên sáng lên một lát.
Một tia sáng xanh nhỏ như đom đóm thoát khỏi gông cùm của bút xương và bắn về phía trước.
Mắt cương thi chữ Lâm chớp chớp vì ánh sáng xanh, côn sắt nhuốm máu trong tay nhắm ngay trán Tần Lãng, vốn thực hiện xong động tác đập.
Một giọng nói cung kính đột nhiên vang trong đầu Tần Lãng: "Chúa công, thuộc hạ nguyện ý xông vào nơi dầu sôi lửa bóng, tan thây nát cốt cũng không từ!"
Tần Lãng vốn tưởng lần này thất bại, không ngờ cương thi chữ Lâm lại bị hắn khống chế vào thời khắc mấu chốt, hắn vui mừng khôn xiết, lẽ nào có thể dùng bút xương để khống chế cương thi sao? Chỉ cần ánh sáng chiếu vào mắt nó, có thể điều khiển được không?
Không nghĩ nhiều nữa, ra lệnh: "Tiêu diệt kẻ cản thi!"
Dấu tay khổng lồ do sương mù máu đen tạo thành chỉ cách Bạch Ngọc Cung và đỉnh đầu hắn chưa đầy một mét.
Triệu Trường Khanh lại cầm bút lên, dường như có đôi tay vô hình nắm lấy cổ tay ngăn cản không cho hắn viết, chưa kịp viết đã phun ra một ngụm máu nữa.
Kẻ cản thi cách đỉnh đầu hắn ba thước, nhìn xuống cuộn giấy dài chứa đầy Chính Khí Hạo Nhiên Ca, khóe môi nở một nụ cười đắc ý, Triệu Trường Khanh không có cơ hội viết xong.
Cự thi nâng bàn thờ bằng đá nặng nề và đập nó về phía Cao Hán Dương đang không thể rút lui khỏi góc.