Chương 23: Định thân chú

Chương 23

Định thân chú

Giọng Bạch Ngọc Cung đưa Tần Lãng trở về thực tại.

"Định!"

Tay trái trắng nõn hướng về phía Tần Lãng, lòng bàn tay vẽ ra một biểu tượng hình dạng kỳ quái cùng chu sa đỏ tươi.

Tần Lãng lập tức bất động.

Bạch Ngọc Cung đắc ý đến trước mặt Tần Lãng, vươn tay vỗ vỗ bờ vai hắn: "Thế nào? Haha, ta lợi hại không?"

Tần Lãng duy trì tư thế lúc nãy.

Bạch Ngọc Cung nói: "Cầu xin ta đi, xin ta giải lời nguyền cho ngươi."

Tần Lãng không nói gì.

Bạch Ngọc Cung đột nhiên nhớ tới Tần Lãng bị định thân chú đâm trúng, bây giờ không thể động đậy cũng không nói được, hung hăng nói: "Học xong định thân chú, sau này còn ai dám bắt nạt ta?"

"Ta bắt nạt cô sao?"

Bạch Ngọc Cung sửng sốt: "Ngươi... Ngươi..."

Tần Lãng lắc đầu: “Vô duyên!” Quay đầu tiếp tục ngắm phong cảnh.

Bạch Ngọc Cung nhìn lá bùa chu sa trong tay, so sánh với quyển sách, không cần hỏi cũng biết, hẳn là bùa chú của chính mình, nhất thời nản lòng, cầm quyển sách ném xuống đất: "Cuốn sách hỏng gì thế này? Toàn viết xằng viết bậy."

Tần Lãng đi tới nhặt sách lên, lật đến trang định thân phù, nghiêng người nhòm cái định thân phù trong lòng bàn tay Bạch Ngọc Cung, từ góc độ chuyên môn của hắn mà nói, Bạch Ngọc Cung vẽ quá tệ, ngoại trừ may vá ra không có tài năng đặc biệt.

Bạch Ngọc Cung nói: “Đừng chơi nữa, ta đi lấy nước.” Tay đều là chu sa, cần phải rửa thật sạch.

Sau khi Bạch Ngọc Cung rời đi, Tần Lãng giơ sách lên, cầm bút chu sa trên bàn, lòng bàn tay vẽ định thân phù trên hình hồ lô, Bạch Ngọc Cung luyện mấy ngày mới vẽ được bảy điểm giống nhau, Tần Lãng ngay khi ra tay liền mô tả chín phần quyến rũ.

Vẽ bùa phải xong trong một lần, không thể vẽ nhiều hay ít mà tùy thuộc vào hỗ trợ của trí lực, hơi thở phải đều suốt quá trình làm bùa, tinh thần không được ngắt quãng. Mọi can thiệp từ bên ngoài, ngay cả nhịp thở và nhịp tim, tất cả đều tạo thành ảnh hưởng.

Nhưng Tần Lãng hiện tại không có hai điều ảnh hưởng này, ngưỡng cửa khó nhất với người khác, hắn dễ dàng vượt qua.

Bạch Ngọc Cung bưng chậu đồng vào phòng, thấy Tần Lãng ở chỗ ả vừa ngồi, bèn hỏi: "Ngươi làm gì vậy?"

Tần Lãng lật tay trái, lộ ra định thân phù.

"Định!"

Bạch Ngọc Cung vừa mở miệng thì cơ thể bất động như bị đóng băng, bưng một chậu nước nóng giống như một tác phẩm điêu khắc bằng đất sét. Tần Lãng đứng dậy đi tới bên ả, vươn tay phải ra lắc lắc trước mắt ả.

"Cô có thể nghe tôi nói không?"

Toàn thân Bạch Ngọc Cung hiện tại chỉ đôi mắt là có thể cử động, hai mắt chuyển động lên xuống đều nghe thấy, lòng buồn bực đến phát khóc, khổ công học bao nhiêu ngày, ngay cả vẽ định thân phù cũng không ra hồn, chẳng bằng một bộ xương, quá tổn thương lòng tự tôn rồi.

Tần Lãng nhận lấy chậu trong tay ả, Bạch Ngọc Cung vẫn đang cầm chậu.

"Cô thực sự muốn tôi giải khai định thân chú cho cô sao?"

Bạch Ngọc Cung thầm nghĩ ngươi không phải đang phí lời sao?

Tần Lãng lắc đầu nói: "Thật tiếc là ta còn chưa học được. Chờ một chút ta đọc sách trước."

Bạch Ngọc Cung trợn trắng mắt nhìn hắn, Tần Lãng quay lại xem tập sách nhỏ, mất nửa canh giờ vẫn không thấy hắn xoay đầu, Bạch Ngọc Cung chỉ biết đứng ngây ngốc, hai chân đau nhức, cổ họng khô khốc, lòng ngứa ngáy căm hận không chịu nổi, đợi ta lấy lại được tự do, ta sẽ đánh chết cháu con rùa nhà ngươi.

Tần Lãng rốt cục bắt đầu lên tiếng: "Sáu canh giờ tự giải, xem ra phải chờ rồi, canh ba đêm nay cô có thể tùy tiện di chuyển."

Mắt Bạch Ngọc Cung lộ tia hung tợn, nếu ánh mắt của ả là mũi tên, Tần Lãng lúc này da thịt đã thủng lỗ chỗ.

Tần Lãng cầm bút chu sa vẽ lên tờ giải phù, lắc đầu nói: "Một ngàn cách giải, một vạn cách giải, chỉ có ta sẽ giải, Thiết Ngưu tổ sư tới giải, Đồng Ngưu tổ sư tới giải, cho ngươi đi, ngươi cứ đi, xin mời Nam Đẩu Tinh Quân, Bắc Đẩu Tinh Quân, ta phụng Thái Thượng Lão Quân cấp cấp như luật lệnh! "

Nhặt tờ bùa lên, búng! Mặt đất bắn lên trán sáng sủa sạch sẽ của Bạch Ngọc Cung, bắt đầu có chút nặng nề, không có cách nào, luôn luôn không thể khống chế sức mạnh, nhưng không phải cố ý báo thù.

Bạch Ngọc Cung rốt cục được tự do, nhưng bị trán bắn đến đỏ bừng, giương nanh múa vuốt xông về phía Tần Lãng.

Tần Lãng đợi ả báo thù từ lâu, lòng bàn tay trái lại lật úp: "Định!"

Bạch Ngọc đang giương nanh múa vuột lại hóa đá.

Tần Lãng kéo xuống lá bùa trên trán ả: "Vô ơn, ta biết ngươi sẽ lấy oán trả ơn. Không phải lần đầu tiên."

Hai mắt Bạch Ngọc Cung đảo trái phải lên xuống, cố gắng cầu xin thương xót, nhưng không thể nói ra lời.

“Tư thế này rất chuẩn.” Tần Lãng đột nhiên có hứng thú, tìm một tờ giấy màu vàng, dời một cái ghế rồi ngồi đối diện Bạch Ngọc Cung, lấy giấy bút vẽ chân dung Bạch Ngọc Cung ngay tại chỗ, thật hiếm thấy ả có thể thực thà như vậy.

Lâu rồi không đụng đến bút, nhưng giờ có bút giấy và có mẫu, sao không tận dụng tốt, tay vẫn còn hơi thô.

Bạch Ngọc Cung lần này đứng cả canh giờ, Tần Lãng vẽ xong, đặt trên bàn, nói với Bạch Ngọc Cung: "Ngươi còn muốn trả thù ta sao? Không muốn nhìn vào giữa bằng cả hai mắt."

Bạch Ngọc Cung thử một chút, biến thành mắt chéo*.

Tần Lãng nói: “Ta lại tin tưởng ngươi.” Hắn giúp Bạch Ngọc Cung giải định thân phù.

Hai chân Bạch Ngọc Cung mềm nhũn, mông ngồi trên sàn tàu, nước mắt chảy ra, thật xấu hổ nhục nhã, ta là ngự linh giả, hắn chỉ là một đạo sủng, ta thật sự bị hắn ngăn chặn. Nếu chuyện này truyền ra ngoài, ta không còn mặt mũi gặp ai.

Tần Lãng chọc ả nửa ngày, thấy ả khóc đau lòng như vậy, chỉ thấy buồn cười, không hề thương hương tiếc ngọc, lười dỗ ả, lấy cớ ra ngoài mang cơm về cho ả.

Bạch Ngọc Cung lau nước mắt dựa vào bàn đỡ thân lên, đứng quá lâu, hai chân không khỏi tê dại, lương tâm bộ xương này tệ đến mức quên mất ai triệu hồi hắn ra ngoài.

Trông xuống bức tranh trên bàn, mỹ nhân nhe nanh giương vuốt chẳng phải là mình sao? Cả hình thể lẫn thần thái, Bạch Ngọc Cung không khỏi bật cười trong mắt, chân dung đẹp quá, ta nhìn cũng xinh và dễ thương quá chớ!

Ánh mắt rơi vào tập sách nhỏ, lòng thầm nghĩ lẽ nào ta không bằng một con đạo sủng, hắn làm được, nhất định ta cũng có thể làm được.

Tần Lãng bưng đồ ăn về, nghĩ trong lòng khi quay lại nên giả vờ dỗ dành Bạch Ngọc Cung vài câu, dù sao ả cũng là nữ nhân, trêu chọc thế là đủ rồi, không thể phạm vào kiến thức của ả, cùng lắm để ả đánh hai quyền trút giận. Bạch Ngọc Cung đối xử với mình không tệ, ít nhất không coi hắn là nô lệ la hét đòi mang rượu, chưa kể còn phải nhờ ả lấy lại nhị hồn lưỡng phách. Lần này đắc tội sâu rồi, không loại trừ khả năng ả trở mặt không giúp nữa, Bạch Ngọc Cung chắc chắn là một người tàn nhẫn trong vấn đề này.

Tần Lãng gõ cửa, Bạch Ngọc Cung nói nhẹ nhàng từ bên trong truyền: "Cửa mở, vào đi!"

Nghe giọng nói, đoán tâm trạng ả khả tốt, Tần Lãng bưng hộp thức ăn đi vào: "Tôi cho cô món ngon."

Bạch Ngọc Cung chắp tay sau lưng, đáy mắt còn có chút đỏ lên, nhưng trên mặt rốt cục nở nụ cười: "Để lên bàn đi."

Tần Lãng đặt hộp thức ăn lên bàn, quay đầu muốn nói câu tốt đẹp, nhưng lại thấy Bạch Ngọc Cung giơ tay trái lên, trước mặt xuất hiện tấm định thân phù đỏ tươi: "Định!"

Tần Lãng cảm thấy xương cốt đột nhiên cứng đờ, cả người thật sự là đông cứng.

Sau khi hắn rời đi, Bạch Ngọc Cung học từ nỗi đau bị định chú, vẽ lại định thân phù, nếu có ý chí sẽ thành công, lần này làm trong một lần, phản công gần như hoàn hảo, sự thật chứng minh vũ trụ nhỏ chỉ có thể bùng nổ thông qua kích thích bên ngoài, các chiêu trò dồn nén bung ra hết.

Nãy nói Tần Lãng đặt hộp thức ăn lên bàn, vì ả lo lắng sẽ vô tình làm đổ bữa tối khi ngăn chặn hắn.

Tần Lãng không thể động đậy, Bạch Ngọc Cung vô tâm ha ha cười lớn.

Xương cốt Tần Lãng bị khóa chặt, trống bướm rung thanh quản không phải là bộ phận của cơ thể nên vẫn có thể phát ra âm thanh bình thường: “Đừng đùa nữa, hà tất phải tổn hại lẫn nhau, mau giải khai cho ta.” Miệng không khép lại được, giọng nói nhỏ và mơ hồ không rõ.

Bạch Ngọc Cung đi tới, búng một cái trên trán hắn: "Đừng mơ, ngươi để ta đứng hai canh giờ, ngươi không hiểu ta, ai dám khiêu khích ta, ta sẽ trả lại gấp đôi, thành thật đứng trong bốn canh giờ cho ta, ta sẽ trả tự do cho ngươi vào ngày mai."

Thoải mái duỗi tay đi ăn cơm tối, thưởng thức một bữa ngon lành, ngó Tần Lãng vẫn đứng đó như khúc gỗ, vừa tức vừa không khỏi bật cười, cười xong thấy nhàm chán, ả là người sinh sự trước. Qua thời gian này, Tần Lãng cùng ả đi dạo trên boong tàu, lúc đi một mình hắn luôn cảm thấy thiếu cái gì đó.

Bạch Ngọc Cung quyết định không báo thù hắn nữa, nhưng không thể rút ra giải pháp chính xác, sau một thời gian dài nằm trên bàn, ả không có cách giúp Tần Lãng thoát khỏi trạng thái cơ thể cố định, đi hỏi Tần Lãng cách giải lời nguyền cho ả, nhưng không biết bị ả ném nó ở đâu.

Việc này thật là xấu hổ.

Chú thích

Mắt chéo là con ngươi ở giữa hai mắt tự nhiên hoặc nhân tạo dịch chuyển về gần giữa trông giống như hai con gà chọi nhau, nên gọi là chéo, còn gọi là mắt chéo. Mắt người bình thường nhìn vào cùng một vật, các vật lần lượt được chụp ở võng mạc hai mắt và chồng lên nhau ở trung tâm thị giác của não để thành một vật thể hoàn chỉnh và duy nhất có hiệu ứng ba chiều. Chức năng này là gọi là nhìn hai mắt.