Chương 19: Lâm Binh Đấu Giả Giai Trận Liệt Tiền Hành

Chương 19

Lâm Binh Đấu Giả Giai Trận Liệt Tiền Hành

Lời tác giả:

Cảm ơn Sơn Dương Địch Thanh làm thành giải bạc thứ hai cho cuốn sách này. Cảm ơn thưởng lớn hồng phiếu. Chương này được cập nhật đặc biệt.

Lợi ích lớn nhất của việc làm khung xương là không biết mình mệt mỏi vì điều gì, không thể nói là lợi ích, nếu không biết mình mệt mỏi vì điều gì sẽ không trải qua cảm giác sảng khoái, không có vị vị đắng làm sao so với cảm giác ngọt ngào.

Bạch Ngọc Cung lắc đầu, không nhịn được ngáp một cái, mấy ngày vất vả, thân thể chống đỡ không nổi, dựa vào cây cột sơn vằn vện nghỉ ngơi, vừa dựa vào liền ngủ thiếp đi.

Tần Lãng nằm bất động bên đống lửa, nghĩ đến chuyện xảy ra với mình, không biết nên thấy may mắn hay nên bi ai, nếu không tìm thấy cây bút xương đó, hắn đã chết đói trên hoang đảo, đến thế giới này, tuy biến thành một bộ xương trắng, nhưng vẫn có một hồn và năm phách, bộ xương này còn có năng lực tư tưởng và hành động.

Đối mặt với một thế giới hoàn toàn xa lạ, hắn chỉ có thể từ từ thích ứng, ít nhất hiện tại hắn có khả năng tự do giao tiếp với thế giới bên ngoài, điều này một phần cũng nhờ có Bạch Ngọc Cung.

Bên ngoài có tiếng chuông ngắt quãng, Tần Lãng tim chùng xuống, ban ngày hắn nghe bản nhạc chuông này, là nhạc chuông gọi hồn, lẽ nào kẻ cản thi cũng chọn cản lộ trong mưa sao?

Bạch Ngọc Cung một phen giật mình tỉnh giấc. Ả nghe tiếng chuông gọi hồn, ngước mắt nhìn cổng miếu thấy một người mặc áo tơi bước vào cùng tiếng chuông gọi hồn. Chín xác chết theo sau hắn, nhưng không vào đại điện, mà xếp thành hàng trong hành lang mưa gió đổ nát của tiền viện.

Kẻ cản thi đến chính điện, đầu tiên hành lễ trước tượng Bồ Tát không đầu: "Bồ Tát, làm phiền người." Sau đó ngồi xuống bên đống lửa, phát giác phía bên kia đống lửa là Bạch Ngọc Cung đang cảnh giác, gã bèn nói: "Tiểu cô nương, đừng lo lắng, tôi trú mưa tạm thời và rời đi ngay khi mưa ngớt."

Bạch Ngọc Cung nhịn không được, liếc thi thể bên ngoài.

Kẻ cản thi nói: “Đừng sợ, bọn họ sẽ không tiến vào đâu.” Ánh mắt rơi vào Tần Lãng nằm bất động trên mặt đất: “Cũng chết rồi?

Bạch Ngọc Cung mặc kệ gã.

Kẻ cản thi nói: "Tôi nghe nói đêm nay có một người chết ở nhà trọ Vĩnh Phúc, chắc là hắn."

Bạch Ngọc Cung bỏ thêm vài khúc củi vào đống lửa, không có hứng thú trả lời gã.

Kẻ cản thi nói: “Nghe nói là tự sát. Đang yên đang lành sao lại tự sát?” Đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm ngực Tần Lãng.

Bạch Ngọc Cung bất mãn nói: "Ngươi muốn quấy rầy sự thanh tĩnh của người đã khuất."

Kẻ cản thi đưa ánh mắt nặng nề về phía Bạch Ngọc Cung, cõng theo Tần Lãng đi hết một vòng, thân thể ả không tránh khỏi dính rất nhiều máu.

"Trên người các cô không phải máu, mà là chu sa!"

Tần Lãng nghe xong liền nhận ra có gì đó không đúng, kẻ cản thi này tuyệt đối không phải tình cờ đi ngang qua đây, người này có con mắt hung ác, cách nhau một đống lửa liền nhận ra điểm đáng ngờ, chỉ hy vọng gã không phải kẻ thù của Bạch Ngọc Cung.

Bàn tay Bạch Ngọc Cung lặng lẽ cầm đoản đao, ả linh cảm có nguy cơ, tốt nhất là tiên hạ thủ vi cường.

Có tiếng ngựa hý từ bên ngoài truyền đến, một kỵ sĩ đội mũ nan đến miếu nhỏ tránh gió mưa, thấy chín thi thể đứng trước đại điện, kỵ sĩ tức giận nói: ""Lẽ nào lại thế, xác chết tỏa sơn môn, không phải bất kính với Bồ Tát sao?"

Bạch Ngọc Cung nghe giọng nói của kỵ sĩ liền đoán ra thân phận, chính là sát thủ Cao Hán Dương, Bạch Ngọc Cung có chút đau khổ nhắm hai mắt, oan gia ngõ hẹp, sớm biết thế này nên nghe theo lời Tần Lãng.

Kẻ cản thi lắc chuông gọi hồn trong tay, chín xác chết đồng loạt bước vào đại điện, đứng dựa vào bức tường ở phía Đông.

Cao Hán Dương buộc ngựa vào cột bên ngoài, tiến vào đại sảnh, vừa thấy Bạch Ngọc Cung, gã khẽ gật đầu coi như thay lời chào, Bạch Ngọc Cung quay mặt sang một bên không muốn để ý tới hắn.

Cao Hán Dương liếc cái xác nằm trên mặt đất rồi nhìn thi thể bên bức tường, cau mày.

Gã đến góc Tây và ngồi xuống, chuẩn bị đợi cơn mưa lớn qua đi rồi mới rời khỏi.

Không ai trong đại điện lên tiếng, củi ở đống lửa thi thoảng phát ra những tiếng động tanh tách.

Bạch Ngọc Cung rút đoản đao, đồng tử kẻ cản thi đột nhiên co rút lại.

Cao Hán Dương nhìn đoản đao yêu thích, đôi mắt nóng lên, tuy không nỡ bỏ, nhưng hiện tại không tiện mở miệng đòi.

Bạch Ngọc Cung bắt đầu chặt gỗ bằng đoản đao.

Cao Hán Dương thầm thở dài trong lòng, đúng là bạo lực với vật quý, gã đứng dậy nói: "Chuyện thô thiển này hay là để ta làm đi". Rút trường đao ra, xẻ đôi cánh cửa còn lại, ném vào đống lửa, lửa bùng lên dữ dội.

Lúc này bên ngoài lại vang tiếng bước chân, người chưa kịp vô miếu đã nghe giọng nói ngây thơ: "Công tử, mau vào tránh mưa."

Lần này là Triệu Trường Khanh và tiểu thư đồng. Dù Minh Nhi đã khóa hắn ở bên ngoài vào thời điểm sống chết, nhưng Triệu Trường Khanh nhân hậu tha thứ cho người hầu. Dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, đụng phải tình huống khủng khiếp như vậy sợ là đương nhiên.

Triệu Trường Khanh làm mọi cách để bù đắp cho mất mát của nhà trọ, nhớ tới Bạch Ngọc Cung thân gái cô độc cõng theo thi thể chạy trong mưa gió, hắn không yên tâm, bèn mang theo tiểu thư đồng đuổi theo một đoạn đường, hy vọng có thể giúp Bạch Ngọc Cung, nếu Bạch Ngọc Cung xảy ra tai nạn gì, lương tâm Triệu Trường Khanh khó an cả đời.

Bạch Ngọc Cung an toàn ngồi bên cạnh đống lửa, Triệu Trường Khanh thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi nhận ra sát thủ Cao Hán Dương cũng ở đây, lòng hắn lại chìm xuống.

Thư đồng Minh Nhi sợ hãi trước cảnh kẻ cản thi và chín xác chết đứng dựa vào tường, nó đang cầm ô đứng ở cửa liền ngã xuống đất.

Tần Lãng thấy chủ nhân và người hầu vội vàng chạy tới đây, lòng thầm kêu khổ, Triệu Trường Khanh này thật phiền phức, chuyện hôm nay do hắn gây ra, không dễ dàng gì mới cứu được hắn, bây giờ hắn lại chủ động đến nạp mạng. Nếu Cao Hán Dương biết được sự thật, Triệu Trường Khanh sẽ là người bị giết đầu tiên, người thứ hai chính là mình, có lẽ mình còn bị giết trước cả tên mọt sách.

Triệu Trường Khanh tuy sợ hãi, nhưng vẫn gan dạ hùng hồn đi về phía Bạch Ngọc Cung, cố ý nói với Minh Nhi: "Quân tử coi trọng lời hứa phải dốc hết tâm sức."

Cao Hán Dương hếch mũi chế nhạo. Những lời tên mọt sách rõ ràng là nói cho gã nghe. Sợ chết là sợ chết lại còn phun ra lời đường hoàng làm như mình cương trực ngay thẳng, thực tế không bằng cả thỏ đế.

Kẻ cản thi lấy trong túi ra một vật bằng vàng, đó là ấn vàng mà Bạch Ngọc Cung đem cầm đồ, lắc lắc trước mặt Bạch Ngọc Cung: "Ngươi nhận ra không?"

Tần Lãng trong lòng chùng xuống, kẻ cản thi này mười phần hết chín phần cùng một phe với Nghiêm Thanh Châu, Bạch Ngọc Cung là một mối phiền lớn, thật sự đắc tội với người của triều đình.

Bạch Ngọc Cung sắc mặt tái nhợt, cắn chặt môi, đột nhiên trừng mắt nhìn kẻ cản thi rồi tức giận nói: "Đồ vô sỉ, xương cốt tướng công ta chưa lạnh, ngươi ngang nhiên đe dọa và dụ dỗ ta, bất chấp mưu gian, ta khuyên ngươi nên chết sớm trái tim đen tối đó đi, dù ngươi đặt một núi vàng trước mặt ta, ta thà chết chứ không đi theo. "

Thuận tay đặt đoản đao ngang qua cổ trắng hồng không tì vết, ngắm thi thể Tần Lãng bất động trên đất, thê thảm nói: "Tướng công, chàng thật nhẫn tâm, bỏ lại thiếp cô nhi quả mẫu..."

Kẻ cản thi biết ả muốn làm gì, nhưng chỉ cười lạnh.

Triệu Trường Khanh sớm sôi máu, chỉ là hắn không hiểu cô nhi quả mẫu là có ý gì? Bạch Ngọc Cung dùng từ không đúng, lúc này nói cô khổ lênh đênh không còn chỗ nương tựa chẳng phải tốt hơn sao? Lặng lẽ chạm vào thanh gỗ trên đất, hôm nay ta không cần cái mạng này nữa, ta phải bảo vệ nữ tử đáng thương này.

Bạch Ngọc Cung quay cuồng trong nước mắt: "Tướng công, thiếp vẫn còn tương lai để nói với chàng, thiếp mang thai được ba tháng... chàng thật tàn nhẫn..." Hướng ánh mắt khắc cốt ghi tâm căm thù vào sát thủ Cao Hán Dương.

Cao Hán Dương bị ả nhìn đến cảm thấy áy náy, sát thủ giết người như rạ thậm chí không dám đối diện Bạch Ngọc Cung, nhìn khô cả lông ta sao? Cô có thai liên quan gì đến nửa sợi lông của ta hả?

Sát thủ không thể máu lạnh vô tình, nghĩ đứa trẻ trong bụng Bạch Ngọc Cung chưa sinh ra đã không có phụ thân, hắn không khỏi hối hận, không phải vì mềm lòng, mà vì Tần Lãng chết vốn nằm ngoài kế hoạch, và không ai trả giá cho cái chết của hắn.

Bạch Ngọc Cung nói: "Đều tại ngươi. Nếu không phải ngươi ép chết tướng công ta, ta không bị tên vô sỉ này sỉ nhục? Tướng công... chàng chờ thiếp... thiếp tới tìm chàng..."

Tần Lãng nghe không nổi nữa, cơ trí của Bạch Ngọc Cung thật sự rất thất thường, lúc này đột nhiên lên internet, loại lời nói dối một tấc lên trời này có thể bị bóc mẽ, hoài thai ba tháng mà cô cũng nghĩ ra được, nếu tôi bị ai đó lột quần, sự thật sẽ phơi bày.

Triệu Trường Khanh tràn đầy phẫn nộ: "Đồ vô sỉ, ai dám bắt nạt Bạch cô nương chính là kẻ thù không đội trời chung của Triệu Trường Khanh ta!"

Kẻ cản thi thở ra một hơi: "Ngựa non háu đá, ngươi thật ghét mình sống lâu đến thế à!"

Thư đồng Minh Nhi liều mạng nháy mắt với Triệu Trường Khanh, nó biết công tử thật sự không có bản lĩnh chống lại bất công, khó khăn lắm mới thoát được kiếp nạn, bây giờ lại muốn chủ động tiễn cái đầu của mình đi sao?

Cao Hán Dương đột nhiên mở miệng nói: "Đao của cô là của ta. Nếu cô muốn tự sát, ta không quan tâm cô nhảy sông hay treo cổ trên xà nhà. Nhưng đừng dùng thanh đao đó. Nếu thật sự muốn chết, người khác lại tưởng ta giết nữ nhân tay không tấc sắt, Cao Hán Dương ta không thể mất mặt như vậy được!"

Đôi mắt đầy sát khí tỏa khắp thân thể kẻ cản thi: "Ta đếm đến mười. Nếu ta đếm xong, ngươi vẫn chưa rời khỏi đây, phiền ngươi ôm đầu cút ngay cho ta."

Kẻ cản thi dường như bị chấn động bởi khí thế của Cao Hán Dương, thu ấn vàng vào túi, đứng dậy đi ra ngoài cửa.

Bạch Ngọc Cung thầm thở phào nhẹ nhõm, ả phải diễn kịch để được thông cảm đồng tình, tên mọt sách Triệu Trường Khanh chắc chắn rất muốn giúp ả, nhưng hắn không đủ khả năng, liều lĩnh chỉ có chết uổng thêm một mạng nữa.

Chỉ Cao Hán Dương mới thực lực đủ mạnh ở hiện trường, Cao Hán Dương không để ả thất vọng, cuối cùng cảm hóa gã thành công. Vũ khí tốt nhất của nữ nhân là dối trá và nước mắt.

Khi kẻ cản thi đến cửa, Cao Hán Dương thấy chín xác chết vẫn đứng bất động dựa vào tường và nhắc hắn: "Hãy đưa tất cả người chết của ngươi đi!"

Kẻ cản thi dừng bước: "Ngươi không nói, ta suýt chút nữa quên mất."

Đánh chiêng nhỏ trên tay.

Cheng! Gõ mạnh một cái.

Cơ thể kẻ cản thi lạc vào làn khói đen đang từ từ bốc lên trong viện.

Lâm!

Binh!

Đấu!

Giả!

Giai!

Trận!

Liệt!

Tiền!

Hành!