Chương 18
Tẩu tẩu của huynh để đệ chăm sóc
Triệu Trường Khanh khuỵu xuống một cái: "Ân nhân!"
Khóc lóc thảm thiết, hổ thẹn tự trách dâng trào xúc động trong lòng, khóc không thành tiếng.
Cao Hán Dương cầm trường đao trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, không phải chớ, đáng lẽ hôm nay phải thập bộ sát nhất nhân, đáng lẽ ta không nên dây dưa ở đây, nhưng tiểu tử này làm xáo trộn mọi thứ, xả thân cứu người, không sợ chết, buộc phải thừa nhận tên này đâm liên tiếp ba nhát dao vào tim, sự thật quá kinh tâm động phách! Quá tàn nhẫn! Còn có chút soái khí!
Bạch Ngọc Cung nhìn vết máu dưới đất, lòng hiểu rõ hơn ai hết, đáng tiếc cho hai túi chất lỏng chu sa của mình, bộ xương chết tiệt quá âm hiểm, quá bỉ ổi, nhưng chỉ có thể lựa chọn phối hợp, vạn nhất bị phát hiện, tất cả sẽ chết hết.
Ả vội gào khóc sà vào thân Tần Lãng: "... Chàng quá độc ác... bỏ mặc thiếp một mình... chàng nói ta phải sống thế nào đây..."
Triệu Trường Khanh như phát điên lao đến Cao Hán Dương: "Ngươi giết ta, tại sao lại lạm sát vô tội?"
Cao Hán Dương đẩy hắn ra, hiện tại không thể giết, giết rồi sẽ bị trời đánh sét bổ, tuyệt tử tuyệt tôn, vĩnh viễn không được siêu sinh. Làm sao có thể tàn nhẫn với bản thân như vậy, không chừa đường lui cho mình.
Cao Hán Dương tới chỗ Tần Lãng, Bạch Ngọc Cung ngẩng đầu, mắt phượng đẫm lệ đầy mặt: "Người chết rồi, ngươi còn muốn làm gì nữa?"
Tâm lý vẫn còn sợ hãi, vạn nhất Cao Hán Dương nuốt lời thì sao?
Cao Hán Dương bị chấn động trước khí thế của ả, nuốt nước bọt: "... Kìm nén đau buồn." Gã cúi đầu trước thi hài Tần Lãng, bình sinh rất kính trọng nghĩa sĩ, xả thân cứu người, gã từng nghe nói đến loại người này, hôm nay chứng thực rồi.
Thực ra Cao Hán Dương chỉ muốn lấy lại đoản đao, con dao đó tốn của gã một trăm lượng bạc.
Thực sự chán nản khi nghĩ về điều đó, một mối làm ăn trị giá năm trăm lượng nhưng không thể giết người, không cần nói năm trăm lượng nữa, nếu mất luôn một trăm lượng, đi nói lý với ai đây?
Cao Hán Dương bây giờ chỉ muốn rời khỏi nơi xúi quẩy này càng sớm càng tốt, lão tử không giết người, lão tử cũng không lấy đao nữa là được chớ gì!
Cao Hán Dương rời đi, Triệu Trường Khanh quỳ xuống trước mặt Tần Lãng: "Ân công nghĩa bạc vân thiên, tới giờ tiểu đệ vẫn không biết cao tính đại danh… Sau này phụ mẫu để đệ phụng dưỡng, tẩu tẩu để đệ chăm sóc... "
Tất cả đều là lời từ tận đáy lòng, trông Bạch Ngọc Cung nước mắt lưng tròng, phát hiện Bạch Ngọc Cung vô cảm nhìn mình, bên môi truyền ra một chữ: "Cút!"
"Nhưng……"
"Cút!"
Bạch Ngọc Cung cầm đoản đao đang cắm trong ngực Tần Lãng đang găm vào giữa hai xương sườn hắn, không phí sức rút ra rồi chĩa về phía Triệu Trường Khanh.
Triệu Trường Khanh khuất nhục mím môi, sau đó hướng về Bạch Ngọc Cung, dập đầu ba lần, đứng dậy và rời khỏi phòng với dòng lệ nóng.
Đợi hắn đi khỏi, Bạch Ngọc Cung vội vàng đóng phòng, khóa chặt, dùng bàn chèn cửa, nhặt cánh cửa sổ bị rơi, cần nhanh xử lý hiện trường hung án.
Giọng chủ tiệm từ bên ngoài truyền đến: "Người đã chết, có muốn đặt quan tài cho ngươi không, một trăm lượng bạc."
"Cút!"
Bạch Ngọc Cung hét lên.
Cùng lúc đó, giọng nói đầy trách nhiệm và buồn bã của Triệu Trường Khanh vang lên: "Chủ quán, tôi sẽ trả tất cả khoản lỗ."
Bạch Ngọc Cung đợi bên ngoài không có động tĩnh gì, bèn dựa vào bên người Tần Lãng, áp sát lỗ tai hắn, nhỏ giọng nói: "Đừng giả chết nữa, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây."
Tần Lãng nói nhỏ: "Rời đi kiểu gì?"
"Đương nhiên là ta cõng ngươi, đêm dài lắm mộng, không thích hợp ở chỗ này lâu."
"Vậy phải nhờ cô một phen vất vả rồi."
Bạch Ngọc Cung thầm thở dài, nếu không phải ngươi lo chuyện bao đồng, ta sao khổ thế này? Nhớ Tần Lãng cõng cô từ mương Bạch Cốt lâu như vậy, mình cũng nên cõng hắn một lần.
Nhanh thu dọn đồ đạc, cõng Tần Lãng trên lưng rời khỏi nhà trọ Vĩnh Phúc, đi ra gặp Triệu Trường Khanh đứng bên ngoài, Triệu Trường Khanh thấy Bạch Ngọc Cung đang mang thi thể liền muốn giúp đỡ, nhưng Bạch Ngọc Cung trừng mắt giận dữ nhìn hắn trước khi hắn đến gần: “Nếu không phải vì ngươi, tướng công ta sao có thể chết oan, cút càng xa càng tốt cho ta, đừng để ta thấy ngươi nữa.”
Triệu Trường Khanh không nói nên lời, đợi Bạch Ngọc Cung đi xuống cầu thang, hắn lại quỳ trên mặt đất, mắt chứa lệ nóng nói: "Ân công! Lên đường thuận lợi!"
Vì Triệu Trường Khanh hứa bồi thường thiệt hại cho nhà trọ nên chủ quán không ngăn cản, thấy Bạch Ngọc Cung bước vào cơn mưa tầm tã với xác chết trên lưng, lão chủ cầm bút lông viết lên sổ.
—— Năm Canh Tý, ngày 16 tháng 7, giờ Hợi ba khắc, mưa to…
Trời mưa to, Bạch Ngọc Cung cuối cùng cũng cõng Tần Lãng ra khỏi Giáp Tây Trấn, nhìn lại không thấy đèn Giáp Tây Trấn nữa, Bạch Ngọc Cung thở phào nhẹ nhõm: "Đừng giả vờ, mau xuống tự mình đi bộ."
Tần Lãng nói nhỏ: "Vừa ra khỏi Giáp Tây Trấn, sợ có người theo dõi. Nếu cô kiên trì một hồi, ta sẽ không nặng."
Tất nhiên Bạch Ngọc Cung biết hắn không nặng, nhưng đồ trong bụng quá nặng.
Mấy ngày nay trời mưa, Bạch Ngọc Cung thật sự có chút mệt mỏi, vết thương ở hai chân còn chưa lành hẳn, thân thể dầm mưa, chân giẫm lên bùn, tắm nước nóng năm lượng bạc coi như phí tiền. Sớm biết thế này không nên đi tắm, còn để cái đầu lâu trắng hếu chết tiệt này no mắt, thật là mất mát lớn.
Tần Lãng nói: "Phía trước dường như có một cái miếu nhỏ."
Bạch Ngọc Cung sững sờ một lúc, nheo mắt cố gắng nhìn về phía trước, trời mưa to quá không thấy gì, tên này đang chơi trò ngóng mơ giải khát để mình cõng hắn lâu hơn một chút đấy à.
Bạch Ngọc Cung một chân nông, một chân lún sâu đi về phía trước, hơn trăm bước, thật sự thấy trong màn mưa đêm có một bóng đen mờ mịt, đến gần mới biết là miếu đổ nát.
Tần Lãng tuy không có mắt, nhưng thị lực hắn so với chính mình tốt hơn nhiều, nhớ đến hôm nay tắm rửa trước mặt hắn, Bạch Ngọc Cung tức giận đến hận không thể rút hết xương cốt hắn ra.
Chỉ là một bộ xương bọc da người, Bạch Ngọc Cung thầm an ủi mình, kỳ quái, mình ngày càng coi hắn là người thật, cho dù là người thật, hắn cũng không phải nam nhân cũng chẳng phải nữ nhân, cùng lắm là thái giám, ngẫm đến đây, tâm tình cảm thấy nhẹ nhõm.
Tần Lãng nói: "Ta đề nghị chúng ta tiếp tục đi về phía trước. Quá gần Giáp Tây Trấn, không an toàn."
“Ta thực sự không đi được nữa.” Chân Bạch Ngọc Cung đau nhức, lớn đến chừng này chưa từng chịu hành xác nhiều như mấy ngày qua.
Kiên trì cõng Tần Lãng vào miếu đổ nát, miếu này cũng hư hỏng lâu rồi, cửa chính cửa sổ đều vỡ vụn, đoán hương hỏa dứt không ít năm.
Bạch Ngọc Cung trước tiên hét lên: "Có ai không?"
Trong miếu nát không có ai đáp lời, ả đặt Tần Lãng xuống đất, kêu hắn nằm xuống và đừng cử động, cách Giáp Tây Trấn không xa, nếu có người biết Tần Lãng giả chết sẽ rất phiền phức.
Bạch Ngọc Cung kiểm tra miếu nát này, chim sẻ nhỏ mà có đủ ngũ tạng, có sân trước, sân sau, có chuông tháp trống, có Thiên Vương Điện, có Đại Hùng Bảo Điện, nhưng các công trình kiến trúc khác đều bị sụp đổ. Bọn họ đang tránh mưa ở đại điện.
Bạch Ngọc Cung tìm thấy một cánh cửa bị hỏng và dùng đoản đao chẻ nó ra làm củi. Đao của sát thủ Cao Hán Dương rất sắc bén và dễ chặt gỗ. Bạch Ngọc Cung chặt xong, một ngọn lửa sớm bốc lên.
Ngồi bó gối bên bếp lửa lòng ấm hơn một chút, đêm nay không muốn ngủ, đợi tạnh mưa sẽ tiếp tục lên đường và rời khỏi nơi thị phi này càng sớm càng tốt.
Tần Lãng nói nhỏ: "Tẩu tẩu, yên tâm ngủ đi, ta giúp cô canh giữ."
"Ta không yên tâm!"