Chương 17: Một mạng đổi một mạng

Chương 17

Một mạng đổi một mạng

Triệu Trường Khanh chạy vài bước, trượt chân ngã xuống đất, hắn là thư sinh trói gà không chặt, chưa từng thấy cảnh tượng như vậy, quay người lại thấy hung thủ đang xách thanh đao sáng loáng tới gần. Hốt hoảng đến tím mặt, hét lên: "Cứu mạng!"

Hắc y sát thủ đến trước và vung đao vào giữa mặt Triệu Trường Khanh. Triệu Trường Khanh lấy tay che đầu sợ hết hồn, thầm than cuộc đời kết thúc tại đây.

Sự sống và cái chết mong manh như tơ, Triệu Trường Thanh sắp chết bởi một nhát dao, một luồng sáng trắng lao nhanh hơn gió khỏi chuồng ngựa, nhưng bạch mã này chết từ lâu, vứt bỏ bốn móng guốc ngựa và lao về phía hắc y sát thủ với tốc độ tối đa.

Hắc y sát thủ không ngờ tình thế thay đổi giữa chừng, tốc độ bạch mã quá nhanh, giương móng trước lên đá mạnh vào ngực gã, thân hình cao lớn bị đá bay lên đập mạnh vào tường.

Thân thể gã thập phần cường hoành, bị bạch mã đạp vào ngực ngã mạnh như vậy, nhưng đứng lên ngay, tựa hồ hoàn toàn không đau, không bị thương.

Bạch mã tiếp tục lao về phía gã, hắc y sát thủ không chút sợ hãi nghênh chiến con vật, khi cách ngựa trắng một bước, đầu gối bỗng khuỵu xuống, thân mình ngả về phía sau, lưng gần như chống xuống đất, dựa vào đầu gối lao cực nhanh theo quán tính lướt trên mặt đất bùn, trường đao trong tay đâm xuyên qua ngực bạch mã, lưỡi sắc bén cắt hẳn bụng con vật.

Bạch mã lao về phía trước hai bước quỳ xuống đất bằng hai chân trước, nội tạng chảy khắp sàn nhà. Hắc y sát thủ đứng dậy đi tới con ngựa, vung đao chặt đầu.

Đầu bạch mã rơi trên mặt đất, nhưng không có máu chảy ra từ cổ bởi lưỡi dao cắt. Máu trong cơ thể đã đông lại sau khi ngựa chết một thời gian dài. Hắc y sát thủ cau mày, từ góc độ chuyên môn mà nói, con ngựa này có chút không bình thường.

Bạch Ngọc Cung hít sâu một hơi khí lạnh: "Đao pháp lợi hại! Nếu ta không nhầm, hẳn là tam phẩm phục hổ cảnh."

Tần Lãng không biết tam phẩm phục hổ cảnh là cái gì. Hắn nhớ tới hai người từng liên thủ tiêu diệt nhị phẩm sát lang tam giáp cảnh Bạch Mã Khoái Đao Nghiêm Thanh Châu, tam phẩm khẳng định cao hơn nhị phẩm. Xem ra cấp bậc võ thuật và cấp bậc chức quan của thế giới này là trái ngược nhau.

Triệu Trường Khanh lợi dụng cơ hội trốn vào nhà trọ.

Chủ quán nằm trên quầy lười biếng nghịch bàn tính: "Ba cửa sổ, tổng cộng sáu mươi hai văn bạc."

Triệu Trường Khanh nói với chủ quán: "Cứu ... cứu mạng ... có người muốn giết tôi ..."

“Mau trả tiền trước khi chết.” Chủ quán không thèm nhìn Triệu Trường Khanh.

Hắc y sát thủ đội mũ nan lúc này sải bước vào đại sảnh nhà trọ, gió đêm cuốn mưa bay từ phía sau gã vào đại sảnh, nhiệt độ trong phòng đột nhiên giảm xuống rất nhiều, ánh nến trên quầy chập chờn bất định.

Nước mưa còn sót lại nhỏ xuống theo mũ, hắc y sát thủ cúi đầu cầm đao, trên đao vẫn còn vết máu: "Triệu Trường Khanh ta được giao lấy đầu ngươi. Chuyện này không liên quan người khác. Ai dám can thiệp, giết không cần bàn?"

Chủ quán ngáp dài nói: "Không phải việc của tôi, chỉ cần đừng đập phá đồ đạc trong phòng trọ là được."

Triệu Trường Khanh khiếp sợ chạy đến phòng mình, hắc y sát thủ coi đầu hắn như vật trong túi, thản nhiên bước lên cầu thang.

Triệu Trường Khanh đến phòng mình, đẩy thật mạnh, nhưng cửa khóa từ bên trong, run rẩy hô: "Minh Nhi, mở cửa ... mở cửa!"

Thư đồng sợ đến mức chui xuống gầm giường không dám bước ra, ở đó dám mở cửa, dù nhỏ bé nhưng cũng bị rất nhiều người để mắt tới, nếu mở lúc này, tên sát thủ không chừng giết luôn cả mình.

Triệu Trường Khanh thấy sát thủ xuất hiện ở lầu hai, hoảng sợ chạy tới phòng bên cạnh, lần này không gõ, trực tiếp lao tới phá cửa. Cánh cửa bị bật ra khiến Triệu Trường Khanh ngã nhào xuống đất.

Lúc Bạch Ngọc Cung thấy tên mọt sách trốn về phòng, ả không muốn dẫn lửa thiêu thân, không phải ả nhẫn tâm nhìn Triệu Trường Thanh bị giết, mà là ả không có khả năng chống lại sự bất công.

Triệu Trường Khanh té sưng mũi xanh mặt, nhìn Tần Lãng, cầu xin: "Huynh đài, giúp ta!"

Nếu không phải tuyệt vọng, hắn sẽ không cúi đầu cầu xin giúp đỡ. So với cuộc sống, sự thanh cao của người đọc sách là một cái rắm.

Tần Lãng cứu hắn một lần, bí mật điều động bạch mã đâm vào hắc y sát thủ, nhưng dù sao cũng đánh giá thấp năng lực tên sát thủ, từ lúc sát thủ chém ngựa, đao pháp còn nhanh hơn Bạch Mã Khoái Đao Nghiêm Thanh Châu. Thực sự không biết làm thế nào mà tên mọt sách trung hậu và thật thà này lại xúc phạm một nhân vật lợi hại như vậy?

Bạch Ngọc Cung nói nhỏ bên tai hắn: "Đừng bao đồng, chúng ta tự chuốc phiền phức rồi."

Tiếng bước chân nặng nề vang lên, thân hình vạm vỡ của hắc y sát thủ xuất hiện trước cửa phòng, vành mũ hạ xuống, toàn thân ướt đẫm, nước không ngừng nhỏ giọt trên sàn gỗ cũ kĩ, tay phải kéo lê trường đao trên sàn một góc 45 độ, sau khi vào phòng, mũi đao gõ nhẹ xuống đất, đao tốt và cứng rắn, lưỡi rung nhẹ, ánh sáng lạnh lẽo le lói.

Triệu Trường Khanh kinh hãi nấp bên cạnh Tần Lãng.

Hắc y sát thủ tiến lên một bước, bước chân có chút nặng nề, cả căn phòng rung chuyển, cửa sổ trên hành lang không chịu nổi rung động, rầm! Lại rơi xuống đất.

Bên ngoài một tia chớp lóe lên, chiếu sáng căn phòng sáng như ban ngày, gió đêm thổi vào, dập tắt ánh nến trên bàn, may hành lang có đèn lồng, đèn đung đưa trước gió, ánh sáng trong phòng chập chờn, lung lay bất định.

Hắc y sát thủ nói: "Chuyện này không liên quan đến ngươi, ta chỉ muốn lấy đầu hắn."

Bạch Ngọc Cung phô bày bộ mặt sợ tai bay vạ giớ, lão nương đếch ngu dây vào chuyện không liên quan gì đến mình, lặng lẽ kéo Tần Lãng về phía sau.

Triệu Trường Khanh bò dưới chân Tần Lãng, nắm lấy giày của hắn, nói: "Huynh đài cứu ta..."

Tần Lãng nói: "Ngươi vừa mới giết ngựa của ta."

Hắc y sát thủ nói: "Cao Hán Dương ta giết người còn không quan tâm, quan tâm đến một con ngựa?"

Tần Lãng nói: "Một mạng đổi một mang, ngươi giết ngựa của ta, hãy tha mạng cho hắn."

Bạch Ngọc Cung lặng lẽ kéo cánh tay Tần Lãng, ám chỉ hắn không nên bao đồng, không có kim cương đừng mua đồ sứ, nếu thật sự khiêu khích tên sát thủ máu lạnh này, giết luôn hai người bọn họ chẳng phải oan uổng sao?

Cao Hán Dương cười gật đầu: “Được rồi, có chút can đảm, ta là người có đạo lý nhất, một mạng đổi một mạng, nhưng phải dùng một mạng người để đổi.” Gã rút đoản đao sáng loáng từ thắt lưng, ném xuống chân Tần Lãng.

"Ngươi chọc vào trái tim ba lần, ta liền thả hắn đi."

"Ngươi không hối hận?"

“Nếu ta nuốt lời, trời đánh sét bổ, tuyệt tử tuyệt tôn, vĩnh viễn không được siêu sinh!” Cao Hán Dương cười thầm, nếu ngươi thật sự dám chọc vào tim mình, e rằng ngươi đã chết rồi, làm sao Cao Hán Dương có thể gây khó dễ với một người đã chết?

Tần Lãng gật đầu nói: "Được rồi! Ta đáp ứng ngươi, nếu hối hận, ngươi sẽ là con rùa đen rụt đầu khốn kiếp!"

"Không!"

Triệu Trường Khanh nghe nói Tần Lãng sẵn sàng dùng mạng sống của mình để đổi lấy mạng sống của hắn, huyết mạch hắn đột nhiên căng phồng, không khỏi lo sợ, nếu gặp người khác, chỉ là bèo nước gặp nhau, sao có thể chết vì hắn?

Tần Lãng nhặt đoản đao, nâng lên trước ngực rồi cắm vào.

Cao Hán Dương vốn chỉ cho Tần Lãng một vấn đề khó xử lý, sát thủ giết người để kiếm sống, gã có cái nhìn sâu sắc nhất về bản chất nhân tính, tin rằng con người vốn ích kỷ, đối mặt với cái chết, rất ít người sẽ không sợ hãi, thậm chí chết vì người khác còn ít hơn. Gã cũng chưa thấy ai nguyện chết vì kẻ xa lạ.

Hành động của Tần Lãng hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Cao Hán Dương.

Phập! Đao đâm vào lập tức được rút ra, máu đỏ tươi phun.

Phập! Phập!

Sau hai nhát đao liên tiếp, lưỡi cắm sâu vào ngực hắn đến ngập cán, thân thể Tần Lãng mềm nhũn, máu đỏ chảy khắp người, một tay cầm dao, một tay chỉ vào Cao Hán Dương: "Nhớ kĩ lời ngươi nói...… Nếu nuốt lời, ngươi là con rùa đen... khốn... kiếp..."

Cao Hán Dương mắt tròn mồm méo, lão tử tùy miệng nói, ngươi chơi thật sao? Trên đời này còn có người ngốc đến mức muốn chết vì người khác?