Chương 16: Cẩn thận phía sau

Chương 16

Cẩn thận phía sau (Cảm ơn hồng phiếu của minh chủ Nửa Quả Dâu Tằm - lời tác giả)

Cản thi cũng có quy tắc của cản thi, bọn họ cử hành tam cản, tam bất cản, chịu tội chặt đầu, chịu tội treo cổ, chịu tội đứng trong lồng cũi đến chết thì có thể cản. Người chết vì bệnh tật, tự sát, sét đánh chết thì không cản.

Lý do là dù thể xác đã chết, nhưng kẻ cản thi sẽ thực hiện hành pháp đầu tiên, dùng chu sa vẽ bùa ngăn chấn động tâm não người chết, phía sau lồng ngực, tim và ngực, lòng bàn tay trái phải, lòng bàn chân, tổng cộng có bảy địa điểm, dùng dây ngũ sắc buộc chặt để không cho bảy phách người quá cố lọt ra ngoài.

Đồng thời, bịt tai, mũi, miệng bằng chu sa, dùng ma thuật phong ấn, cố gắng giữ lấy ba hồn, dù áp dụng đủ biện pháp cũng chỉ giữ lại được một lúc ba hồn và bảy phách.

Người quá cố còn oán khí, ngậm oán khí khôn nguôi này mới có thể theo kẻ cản thi trở về cố hương, một khi oán khí tan rồi thì hồn bay phách tán.

Bạch Ngọc Cung cho rằng hàm lượng kỹ thuật của kẻ cản thi rất thấp, dẫn dắt một thi thể có ba hồn bảy vía, triệu hồi một bộ xương có hồn phách không hoàn chỉnh càng khó hơn? Dù dùng ngón chân suy nghĩ cũng có thể hiểu Tần Lãng đang cố ý chọc giận ả.

Kẻ cản thi không liếc mắt, lắc chuông gọi hồn và tiếp tục đi về phía trước. Đến rất gần đích rồi, không xa phía trước là nhà trọ xác chết, chính là cửa hàng bán quan tài mà chủ quán nói.

Đội ngũ cản thi đi qua một nửa trước mặt họ, thân thể đám xác chết này đồng loạt cứng lại, mỗi lần đều bước bằng chân trái và kéo lê chân phải.

Bạch Ngọc Cung quay mặt về phía Tần Lãng, Tần Lãng đối diện lòng đường.

Tiếng chiêng vang lên, tất cả xác chết thay đổi bước chân, đi chân phải, kéo lê chân trái, tiếp đất bằng chân phải đồng thời kèm theo một tiếng nổ lớn, vuốt đầu quay lại, tờ giấy trên mặt thi thể nổi lên, lộ ra đôi mắt sặc mùi tử khí, nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Cung và Tần Lãng đang ôm nhau bên vệ đường.

Tần Lãng trong lòng run lên, lo lắng thân phận hiện tại sẽ bị những thây ma này nhìn thấu.

Kẻ cản thi lấy ra một xấp tiền giấy ném đi: "Đường hướng lên trời, đi sang một bên..."

Gió lạnh thổi tiền giấy màu vàng nhạt giống cánh bướm lả lướt trong gió, bay qua Tần Lãng cùng Bạch Ngọc Cung.

Chờ đội cản thi đi xa, Bạch Ngọc Cung ngẩng đầu khỏi vòng tay Tần Lãng, rũ bỏ tiền giấy trên người, than thở: "Thật xui xẻo!"

Lấy con dấu vàng ra và cân, nó khoảng năm lượng.

"Chờ ta, ta đi đổi bạc."

Bạch Ngọc Cung đổi năm lượng vàng lấy bốn mươi lăm lượng bạc, bình thường có thể đổi lấy năm mươi lượng bạc, nhưng ở Giáp Tây Trấn cũng đủ xài rồi. Thấy trời sắp mưa, cả hai vội về phòng trọ.

Bạch Ngọc Cung chi vài lượng bạc cho một tô mì giá cao, ngoài trời bắt đầu mưa.

Tần Lãng ngồi bên cửa sổ nghe mưa, không động dù chỉ một chút.

Bạch Ngọc Cung bưng bát mì đi tới, ngó chuồng ngựa cách dưới lầu không xa, bạch mã đứng bất động trong chuồng, ả tự hỏi, sao con ngựa này vẫn chưa chết? Thật ra ả cũng dự tính rồi, chỉ cần ngựa chết trong nhà trọ, nhất định phải tìm đến hắc điếm này để đòi một lời giải thích, đen ăn đen! Ai sợ ai!

Bạch Ngọc Cung nói: "Sáng sớm ngày mai liền rời khỏi nơi này."

Tần Lãng nói: "Cô đi ngủ sớm đi, ta canh đêm."

Toàn bộ Giáp Tây Trấn tràn ngập bầu không khí ngụy dị bất minh, càng phải đề cao cảnh giác.

Bạch Ngọc Cung nói: "Ta sẽ khâu bụng cho ngươi trước."

Tần Lãng tới ngồi dưới ngọn đèn, Bạch Ngọc Cung ngồi xổm xuống mở quần áo hắn, dùng kim chỉ khâu lỗ thủng ở bụng, nhân tiện nhét hai túi chất lỏng chu sa vào.

Tần Lãng nói: "Sao không dùng châm ngọc?"

Bạch Ngọc Cung nói: "Sao có thể tùy tiện sử dụng thứ quý giá. Hơn nữa, vết thương của ngươi sẽ không được se khít." Đường kim mũi chỉ tốt, kéo sợi tơ hai lần dọc theo mép, sau đó thắt chặt sợi chỉ, trông giống như bụng nở một bông hoa cúc, ngoại hình có chút thân thuộc.

Bạch Ngọc Cung thắt nút chặt, một chân quỳ xuống cắn sợi chỉ.

Rầm!

Cánh cửa sổ tiếp giáp với hành lang đột nhiên rơi xuống, Bạch Ngọc Cung sửng sốt, quay người lại nhìn, chỉ thấy tiểu thư đồng đang mắt tròn mồm méo đứng bên ngoài.

Tiểu thư đồng xấu hổ nói: "Tôi thật sự không chạm vào cửa sổ, tôi chỉ tình cờ đi ngang qua thôi."

Bạch Ngọc Cung tưởng bị nghe lén, tức giận đứng dậy nói: "Tiểu tử, đứng lại cho ta!"

Thư đồng quay lưng bỏ chạy, bước vào phòng bên và nhanh chốt cửa.

Triệu Trường Khanh đang đọc sách dưới ánh đèn thấy thư đồng sắc mặt tái nhợt thở hổn hển, kinh ngạc nói: "Chuyện gì vậy?"

"Đệ... đệ chỉ ... đi qua phòng bên cạnh, thấy họ... họ..."

“Bọn họ làm gì vậy?” Triệu Trường Khanh tuy trung hậu nhưng trong lòng vẫn tò mò.

Thư đồng đẩy Triệu Trường Khanh ngồi xuống ghế, vừa ngồi xổm ở trước mặt hắn vừa tả sinh động: "Lúc đó nam nhân ngồi, tẩu tẩu hắn bắt đầu làm chuyện này rồi thế này..."

Triệu Trường Khanh trong đầu hiện hình ảnh tình huống, sắc mặt đỏ bừng.

Tiểu thư đồng nói: "Đệ thực sự không chạm vào bất cứ thứ gì. Đệ đi ngang qua và cửa sổ rơi xuống. Công tử, họ... họ đang làm gì vậy?"

Triệu Trường Khanh nói: "Không đến lượt chúng ta hỏi chuyện của người khác. Chính là thêm một chuyện không bắt bớt một chuyện."

Hắn cầm cuốn sách chưa đọc xong trên bàn lên, não hiện bức tranh nóng rực, mặt đỏ bừng không thể đọc nữa, bên ngoài mưa rất to, mưa bị gió thổi hắt từ cửa sổ vào phòng, tiểu thư đồng vội tới đóng, chưa tới nơi, hai cánh cửa rơi xuống rồi.

Chủ nhân và người hầu kinh ngạc nhìn nhau, ánh mắt đồng thời liếc danh sách đồ vật trên bàn, cái gì hư hỏng đều phải bồi thường, một cánh cửa sổ hai mươi lượng bạc, hai cánh bốn mươi lượng.

Tiểu thư đồng nói: "Công tử tin đệ chưa, cửa sổ này căn bản là hỏng rồi."

Triệu Trường Khanh thở dài: "Bốn mươi lượng bạc."

"Công tử đừng lo lắng, đệ sẽ nhặt cửa sổ và lắp lại nó."

Triệu Trường Khanh gật gật đầu, thấy bên ngoài mưa gió ào ào, nói nhỏ: "Ngươi trúng gió lạnh, hay là ta đi, ngươi chờ trong phòng."

Triệu Trường Khanh cầm ô ra ngoài, ngang qua phòng bên cạnh thấy cửa sổ bọn họ trở về chỗ cũ, không biết thúc tẩu hai người đang làm gì trong phòng.

Bất ngờ cửa mở ra, Bạch Ngọc Cung trừng trừng nhìn hắn: "Nhòm cái gì mà nhòm? Phi lễ vật thị*, người đọc sách mà không hiểu đạo lý này sao?"

Triệu Trường Khanh biết mình đã sai, vội vàng cúi thấp đầu xuống hông rồi chạy đi.

Bạch Ngọc Cung hầm hầm đóng cửa, dụng lực đóng mạnh, cửa sổ ở hành lang lại rơi xuống, bước tới nhặt lên lắp vào rồi về chỗ, càu nhàu nói: "Ta đi khắp Bắc Nam tới rất nhiều nơi, chưa từng thấy cái quán trọ nào nát như cái quán chết toi này."

Tần Lãng nói: "Không phải mua bông vải sao? Có thể buộc chặt cửa sổ bằng cách lèn chặt vào đó."

"Ta dùng rồi."

Tần Lãng nói: "Dùng? Dùng ở đâu?"

“Sao ngươi nói lắm chuyện nhảm nhí thế, ta còn phải giải thích với ngươi thế nào nữa?” Bạch Ngọc Cung đỏ mặt tìm lá bùa cắm ở cửa sổ, chưa kịp cắm cửa sổ hành lang, một cửa sổ khác từ phía Bắc rơi xuống.

Bên dưới có tiếng kinh hô truyền lên, Bạch Ngọc Cung nhìn xuống, cửa sổ rơi vào ô của Triệu Trường Khanh, may hắn đang cầm ô vải, nếu không cửa sổ đập thẳng vào đầu hắn.

Bạch Ngọc Cung lè lưỡi, vẫy tay xuống và nói: “Tôi xin lỗi, không phải tôi làm đâu, nó tự rơi.” Bây giờ có chút tin lời tiểu thư đồng rồi.

Triệu Trường Khanh sợ đến toát mồ hôi lạnh, nâng ô vải bạt ngẩng đầu nói với Bạch Ngọc Cung: "Không sao, ta lấy cho cô."

Bạch Ngọc Cung gật đầu: "Cảm ơn."

Triệu Trường Khanh cúi xuống nhặt tấm chắn cửa sổ, lúc tìm quạt trong phòng mình muốn nhặt lên nhưng không được, nhìn qua màn mưa trượt xuống ô vải, hắn thấy một chiếc ủng đen đang giẫm lên cánh cửa, Triệu Trường Khanh thấy ủng liền nghĩ ai đó đang đùa mình.

Chậm rãi ngẩng đầu lên liền thấy một nam nhân đội mũ nan, mặc áo choàng đen đứng bất động trước mặt, vành mũ thấp đến mức không nhìn rõ mặt.

Triệu Trường Khanh vẫn lễ độ nói: "Vị huynh đài này, xin giơ cao chân..."

Người đó cuối cùng cũng nhấc chân, Triệu Trường Khanh kéo cánh cửa ra, cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng vẫn cung kính nói: "Cảm ơn!"

Chuẩn bị rời đi, Triệu Trường Khanh thấy nam tử kia vẫn đứng bất động dưới mưa, trong lòng có chút bất nhẫn liền nhắc nhở: “Huynh đài, mưa to thế này, mau về phòng đi." Hắn nghĩ nam tử này cũng là khách trọ ở đây như bọn hắn.

Nam tử đứng tại chỗ không nói lời nào, Triệu Trường Khanh có chút không tự tin cùng mất hứng, thì thào nói: "Tiểu sinh cáo từ."

Vừa quay thân đi liền nghe tiếng trường đao tuốt khỏi vỏ.

Bạch Ngọc Cung vốn theo dõi động tĩnh bên ngoài, hét lên một tiếng: "Mọt sách, cẩn thận phía sau."

Triệu Trường Khanh vội vàng quay người, thấy nam tử đang vung đao chém mình, Triệu Trường Khanh trong cơn hoảng loạn nâng cánh cửa lên chặn đao, đao quá nhanh, cánh cửa bị chặt làm hai đoạn.

Gió đêm thổi bay mái tóc dài ướt át của nam tử, lộ ra khuôn mặt tái nhợt như giấy, Triệu Trường Khanh sợ tới hồn phi phách tán, vứt luôn cánh cửa, xoay người bỏ chạy, vừa chạy vừa hô lớn cứu mạng.

Sát thủ đang đuổi theo không tha.

Tần Lãng nghe thanh âm, tới cửa sổ thấy cảnh tượng phía dưới, kinh ngạc nói: "Chuyện gì thế? Người đó là ai?"

Bạch Ngọc Cung liếc nhìn một lượt, ả nghĩ bộ xương thực sự có thể thấy? Hôm nay tắm không phải bị hắn nhìn hết sao? Bạch Ngọc Cung vừa xấu hổ vừa tức giận, đưa tay sờ kéo trên bàn, bộ xương háo sắc này, lão nương không chết, ngươi phải đổi xương.

Lời tác giả

Một lần nữa, xin cảm ơn minh chủ Nửa Quả Dâu Tằm thưởng lớn hồng phiếu bạch ngân, càng tặng nhiều hơn nữa, tất cả bản cập nhật khác sẽ được vinh danh sau khi chúng được lên kệ.

Chú thích

Phi lễ vật thị nghĩa là bạn không thể nói bất cứ điều gì không phù hợp với đạo đức, bạn không thể đọc những điều không phù hợp với đạo đức và bạn không thể làm những điều không phù hợp với đạo đức.