Chương 3: Tin Đồn (3)

Hạ Tang nhanh chân bước ra khỏi cửa tiệm trà sữa rồi ngồi lên xe Audi của bà Đàm.

Trong xe tràn ngập mùi trái cây nhàn nhạt, Hạ Tang đặt cặp sách vào bên cạnh sau đó lấy di động ra.

Bà Đàm nhắc nhở: “Dây an toàn.”

Lúc này cô mới kéo dây an toàn từ phía sau, tự cài cho bản thân “cạch” một tiếng.

“Mẹ đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng uống những thứ này.” Đàm Cẩn nhìn xuyên qua kính chiếu hậu, khó chịu liếc nhìn ly trà sữa trong tay Hạ Tang: “Trong này đều là bột sữa và chất bảo quản, uống nhiều chỉ có hại cho sức khỏe.”

Khuôn mặt bà Đàm hẹp dài, khi nhìn người khác luôn có một loại cảm giác dồn ép mãnh liệt.

Hạ Tang cúi đầu nhìn đi dộng mà rầu rĩ “Dạ” một tiếng.

“Lời mẹ nói con xem như gió thoảng bên tai phải không?”

“Con biết rồi ạ.”

Trong bụng của bà Đàm hiển nhiên có ngọn lửa thăm dò, vừa khởi động xe đã tức giận hỏi: “Con có biết Tống Thanh Ngữ không?”

“Không biết, không phải ở lớp con.”

“Mẹ biết không học cùng lớp với con.” Bà Đàm tất nhiên cũng chỉ xuất phát từ sự quan tâm nên mới hỏi: “Việc của con bé con đã nghe qua chưa?”

“Lão… Thầy Hà đã nói rồi ạ.”

Bà Đàm đoán các giáo viên chủ nhiệm đã dặn dò nhắc nhở trước rồi nên cũng không đề cập nhiều hơn nữa, chỉ khẽ bảo: “Giai đoạn hiện tại, tất cả mọi người đều đang vùi đầu tiến về phía trước, không cẩn thận một chút sẽ tụt lại so với bạn bè. Con nhìn xem ở trường học cạnh tranh gay gắt thế nào, trong kỳ thi mỗi tháng có biết bao nhiêu hắc mã xông lên. Đây là độ tuổi tốt nhất của cuộc đời con, mẹ mong là con dành mọi tâm trí cố gắng rèn luyện bản thân, đừng suy nghĩ linh tinh rồi làm ra chuyện khiến con phải hối hận cả đời.”

Hạ Tang chọc ly trà sữa rồi uống một ngụm, thuận miệng trả lời: “Con biết rồi ạ.”

Bà Đàm xuyên qua kính chiếu hậu nhìn ly trà sữa trong tay cô, tựa như muốn nhắc nhở một chút nhưng sau khi do dự, cuối cùng vẫn sửa lại lời nói…

“Hạ Tang, con nên làm một tấm gương tốt, đừng làm cho mẹ mất mặt, cũng đừng làm những chuyện mà mẹ không cho phép.”

“Con biết rồi, mẹ.”

Đúng lúc này, điện thoại của Hạ Tang rung lên, cô nhanh chóng chỉnh sang chế độ im lặng.

Kỳ Tiêu gửi đến một tin nhắn…

“Có bị nữ ma vương chỉ trích không?”

Hạ Tang bình tĩnh đưa mắt nhìn mẹ mình qua kính chiếu hậu, ánh mắt của bà Đàm vẫn đang nhìn thẳng về phía trước, chuyên tâm lái xe.

Cô khẽ thở ra một hơi, đầu ngón tay trắng nõn thon dài nhanh chóng gõ một dòng chữ: “Chủ yếu là chuyện của trường trung học 13, thật ra trà sữa rất vô tội.”

Kỳ Tiêu: [Ha ha ha ha]

Hạ Tang: [Mỉm cười]

Kỳ Tiêu: “Ngày mai cuối tuần có kế hoạch gì chưa?”

Hạ Tang: “Buổi sáng luyện đàn, buổi chiều… không bận gì.”

Kỳ Tiêu: “Có muốn đi mật thất kinh dị không? Mình tìm được một nơi rất đỉnh, nghe nói NPC (*) của bọn họ tay chân nhanh nhẹn lắm, còn có thể giả ma bò trên tường nữa.”

(*) là từ viết tắt của Non-player character, là một nhân vật trong trò chơi mà người chơi không điều khiển được.

Hạ Tang: “!!!”

Kỳ Tiêu: “Đừng sợ, có mình ở đây cơ mà.”

Đầu ngón tay Hạ Tang hơi chần chừ, cô thật sự rất sợ nhưng cũng không thể kháng cự, cuối cùng gõ mấy chữ đưa ra điều kiện: “Mình không đi lộ trình đơn đâu đấy.”

Kỳ Tiêu: “Ok.”

Vào lúc 9 giờ tối, Hạ Tang đã làm xong bài tập, bước ra khỏi phòng.

Trong phòng khách, bà Đàm vẫn còn gọi điện thoại, dường như vẫn đang giải quyết chuyện của Tống Thanh Ngữ: “Đúng vậy, chuyện xảy ra như thế thì nhà trường cũng không thể chối bỏ trách nhiệm, chúng tôi nhất định sẽ phối hợp với cảnh sát giải quyết chuyện này. Nhưng trường trung học 13 cũng không thể trốn tránh trách nhiệm, đặc biệt là cậu trai mà Tống Thanh Ngữ theo đuổi…”

“Me, con ra ngoài mua chút đồ.” Hạ Tang lập tức bước thẳng về phía cửa.

Bà Đàm che lại microphone nói với cô: “Trễ vậy rồi, gọi shipper giao đồ ăn đến cho con đi.”

“Con mua băng vệ sinh, shipper giao thức ăn sẽ không mua ạ.” Hạ Tang tiếp lời: “Nhân tiện ra con ngoài cho đầu óc tỉnh táo, lát nữa con còn muốn làm thêm một đề thi nữa.”

“Về sớm đấy, đừng đến nơi ít người.”

“Dạ.”

Hạ Tang bước ra khỏi khu căn hộ, băng qua đường lớn rồi đến thẳng cửa hàng tiện lợi phía đối diện, chọn hai gói băng vệ sinh thường dùng ở trên container.

Chuyển đến kệ để hàng, cô lại nhìn thấy một nhóm học sinh nam mặc đồng phục của trường trung học 13 đang đi đến.

Đồng phục học sinh trường trung học 13 mang phong cách của những trường thể thao điển hình, cả trang phục màu xanh lá cây, hai bên cánh tay và chân đều có hai vạch vàng, có chút giống với [Gói biểu tượng cảm xúc Trung Quốc].

“Anh Cầm, ngày mai lại đi giả ma nữa à?”

“Ha ha ha, khả năng vượt nóc băng tường của anh đúng là dọa mấy người khách ngốc nghếch đó.”

Nhóm thiếu niên này nhìn cũng không lương thiện cho lắm, tụ tập cùng nhau giống như mấy tên trộm cướp vậy, giọng nói của cậu trai trầm thấp hùng hồn, còn trêu đùa lẫn nhau nữa.

Bởi vì sự việc của Tống Thanh Ngữ nên các giáo viên đã hình dung đám học sinh của trường trung học 13 như một tai họa.

Đột nhiên nhìn thấy mấy bạn học nam trông cũng chẳng giống người tốt của trường học đó thì Hạ Tang cũng không khỏi rùng mình.