Nghe thấy cô ấy nhắc đến Kỳ Tiêu thì Hạ Tang đang làm bài tập cũng ngẩng đầu lên: “Không đến mức ấy chứ?”
Giả Trân Trân lập tức tỏ vẻ nhiều chuyện, dùng khuỷu tay huých cô một cái: “Cậu và Kỳ Tiêu là thật à?”
Hạ Tang hơi nhếch môi, lấy một cục tẩy từ trong hộp bút ra rồi xóa đường parabol trên giấy nháp.
Không có câu trả lời.
Giả Trân Trân lập tức hăng hái, cô ấy khẽ nói: “Wow, cậu cũng gan lắm đó, mẹ cậu chính là… là chủ nhiệm. Vậy mà cậu dám ở dưới mắt bà ấy hẹn hò với Kỳ Tiêu nha.”
Hạ Tang đặt bút xuống, liếc nhìn cô bạn mình một cái: “Chỉ là bạn bè thôi.”
Cô và Kỳ Tiêu thật sự không có gì cả, chỉ là so với quan hệ bạn học nam nữ bình thường khác thì hai người tốt hơn một chút.
Kỳ Tiêu có gương mặt trời sinh của tình đầu, dáng vẻ hơi giống thần tượng vừa ra mắt đã nổi tiếng trước đây, gia cảnh ở thành phố Nam Khê cũng đứng nhất nhì.
Tuy rằng thành tích rất khá, nhưng bên trong lại chất chứa sự nổi loạn và phản nghịch.
Một người như vậy quả thực chính là “tội phạm phóng hỏa” ở trường trung học Nam Khê 1, nơi có tỷ lệ lên lớp luôn đạt 100%.
Một ngày nọ trước học kỳ, Hạ Tang chỉ nhớ ngày hôm đó trời hơi nóng, Kỳ Tiêu ném bóng rổ chạy đến, tiện tay còn cởi áo khoác đồng phục ném sang cho cô.
Lúc ấy Hạ Tang đang ngậm kem que, hơi ngạc nhiên thử nhìn chung quanh một chút, quả thực không có người nào khác.
Cậu ấy hất cằm, đôi mắt hoa đào trêu chọc khẽ nhướng lên…
“Giữ giúp mình.”
Cơn gió nhẹ nhàng thổi lướt qua lọn tóc của Hạ Tang tựa như trêu chọc bên tai.
Que kem tan ra.
Chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại đón lấy cái áo, giữ giúp cậu ấy đến khi trận bóng kết thúc.
Ngày hôm đó, cơn gió nhẹ vào đầu mùa hạ mang theo hơi thở không giống ngày thường.
Ngày thường Kỳ Tiêu hay ngồi bên trái hoặc bên phải của bục giảng, là ngai vàng được giáo viên đặc biệt “chiếu cố” nhất.
Ở trong giờ học cậu ấy sẽ thường lơ đãng quay đầu lại, dùng ánh mắt nóng bỏng thoáng nhìn Hạ Tang.
Bên ngoài mặt thì cả hai luôn tỏ ra bình tĩnh nhưng mạch nước ngầm đã bắt đầu khởi động.
Sau đó Hạ Tang cũng sẽ đến sân thể dục xem Kỳ Tiêu chơi bóng rổ, không chút ngượng ngùng nào mà còn rất thoải mái.
Kỳ Tiêu cũng tự nhiên đón lấy chai nước có gas Hạ Tang đưa qua, hai người đứng ở bên cạnh sân bóng rổ trò chuyện mấy câu về chuyện học tập.
Kỳ Tiêu là đội trưởng đội bóng rổ, lại còn là hot boy được săn đón, nếu đổi lại là một bạn học nữ khác lui đến như vậy thì những bạn nam trong đội bóng rổ đã sớm hi hi ha ha làm ầm ĩ rồi.
Nhưng Hạ Tang thì lại khác.
Mẹ cô là chủ nhiệm giáo vụ! Ai không muốn sống thì cứ trêu đùa cô thử xem.
Cho nên đối với việc cô và Kỳ Tiêu có quan hệ hơi bất thường một chút thì các bạn nam cũng rất tự giác mà không dám tùy tiện đùa giỡn hai người bọn họ.
…
Tan học, Hạ Tang và Giả Trân Trân cùng vào tiệm trà sữa.
Trai đẹp gái xinh của đội bóng rổ và đội cổ động viên cũng đang ở bên trong, nói chuyện, đùa giỡn sôi nổi.
Kỳ Tiêu cũng ở đó.
Cậu ấy là người cao nhất trong đám, mặc áo hoodie trắng đen của SUPREME, phong cách đường hoàng, ngũ quan đẹp có tính tấn công, tựa như một thợ săn thạo nghề, chỉ cần một ánh nhìn ngả ngớn đã có thể “tóm trọn” được tâm hồn rục rịch của các thiếu nữ xung quanh.
Những chàng trai giống như cậu ấy dường như xung quanh sẽ không thiếu sự náo nhiệt.
Hạ Tang cố tình duy trì khoảng cách với nhóm trai đẹp gái xinh của đội bóng rổ và đội cổ động viên, cô đứng trong một góc lấy di động ra quét mã gọi thức ăn.
Ngay khi cô cầm điện thoại nhắm ngay mã QR trên tường thì bên trong khung quét mã bỗng nhiên xuất hiện một ly trà sữa.
Cô đặt điện thoại di động của mình xuống, nhìn thấy khuôn mặt đẹp tuấn tú của Kỳ Tiêu.
Một tay cậu ấy đút vào túi quần, tay còn lại bình tĩnh nhét ly trà sữa vào trong tay cô.
Làm xong hết mọi hành động, cậu ấy lại tự nhiên xoay người đi về nhóm bạn bè của mình, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì cả, cũng không nói lời nào.
Ly trà sữa ấm áp làm nóng lòng bàn tay của Hạ Tang.
“Woa, cậu ấy biết ý quá đi!” Giả Trân Trân cảm thán nói: “Chết mất thôi!”
Đẹp trai lại còn giỏi tán tỉnh, ai có thể chống lại sức quyến rũ của Kỳ Tiêu chứ.
Ngay lúc này, bên ngoài tiệm trà sữa có một chiếc Audi màu đen dừng lại, ấn còi hai tiếng.
Tất cả học sinh đều nhận ra được đó là xe của nữ ma đầu chủ nhiệm giáo vụ. Đám học sinh cả nam lẫn nữ vốn dĩ đang cười đùa vui vẻ cùng nhau ngay lập tức giữ khoảng cách.
Hạ Tang nói với Giả Trân Trân: “Mẹ tớ đến đón rồi, tớ đi trước nha, tạm biệt.”
“Bye.”