Chương 4: Tin Đồn (4)

Đám học sinh nam này đương nhiên cũng chú ý đến bước chân ngày càng nhanh hơn rõ rệt của Hạ Tang.

Khuôn mặt cô…là biểu cảm mà bọn họ thường xuyên nhìn thấy được trên gương mặt của học sinh trường trung học Nam Khê 1.

Sợ sệt, hoảng loạn, như thể đã gặp phải quỷ vậy.

Mà sau sự hoảng sợ đó còn là sự khinh miệt đối với đám sinh vật dưới đáy của “Kim Tự Tháp kỳ thi đại học”.

Bọn họ cảm thấy đã bị xúc phạm, có một học sinh nam còn giở giọng xấu xa, cố ý hù dọa Hạ Tang: “Cậu chạy cái gì?”

“Sợ bọn này ăn cậu à!”

“…”

Hạ Tang cúi đầu không nói gì, bước chân hướng về phía quầy thu ngân cũng nhanh hơn.

Vào lúc xoay người đi qua kệ để hàng, bởi vì tốc độ quá nhanh không kịp dừng lại nên đã đụng trúng một người đàn ông.

Khung xe của người đàn ông rất vững chắc không chút lung lay, ngược lại Hạ Tang bị đụng trúng phải lùi về sau hai bước, va vào chiếc kệ khiến hai bịch băng vệ sinh trong tay cũng rơi xuống.

Hạ Tang xoa nhẹ vào cái eo đau đớn của mình, ngẩng đầu nhìn về phía anh.

Đầu tiên đập vào mắt cô chính là vết sẹo rõ ràng trán bên trái, trực tiếp rạch ngang hai phần ba lông mày.

Ngũ quan sắc sảo, nếp gấp của mí mắt rất mỏng, mắt hai mí, đường cong lưu loát, kết hợp với đường lông mày đứt đoạn kia khiến khuôn mặt hơi lạnh lùng. Dù thế nào thì Hạ Tang cũng chưa từng gặp người đàn ông nào trên mặt có một vết sẹo mà vẫn có thể đẹp trai đến như vậy.

Anh cũng mặc đồng phục của trường trung học 13 bên cạnh, bả vai rộng đỡ lấy đồng phục rộng rãi, là dáng người có thể làm giá móc áo điển hình, chiếc cổ thon dài đeo một sợi dây chuyền hình chiếc lá bằng bạc.

Hạ Tang không dám nhìn mặt của người nọ, ánh mắt chỉ dừng lại trên logo đồng phục đã phai màu của trường trung học 13 trước ngực anh, run run xoay người muốn bỏ chạy.

“Ê.”

Giọng nói của Chu Cầm trầm nhẹ, mang theo sức hấp dẫn thản nhiên, tựa như khói bụi rơi xuống.

Hạ Tang dừng lại không dám nhúc nhích.

Vào lúc này, cô nhìn thấy người đàn ông khom lưng nhặt băng vệ sinh trên mặt đất lên đưa cho cô: “Không cần nó nữa à?”

Ánh mắt Hạ Tang di chuyển xuống, nhìn thấy bàn tay của anh đang cầm băng vệ sinh.

Các khớp xương thon dài, làn da cũng không trắng nõn như bạn nam bên cạnh cô mà có hơi màu lúa mạch, đầu ngón tay hình như còn có vết chai dày.

Lúc cô nhận băng vệ sinh thì Chu Cầm dùng lực kéo đối phương về phía mình, Hạ Tang lập tức bị kéo đến bên cạnh anh.

Anh cúi người, siết chặt nắm tay lại…

“Sợ cái gì.”

“Không có…”

Giọng nói của anh cũng lớn tiếng hơn, giọng điệu có chút hài hước vang lên bên tai cô: “Cho dù học sinh của trường trung học 13 có là lưu manh thì cũng không đến mức hành hung ngoài đường đâu.”

Ở cửa hàng tiện lợi có điều hòa nhiệt độ, nhưng bởi vì khoảng cách gần nhau của hai người mà Hạ Tang cảm thấy nhiệt độ chung quanh mình đều tăng lên.

Nóng nực, buồn chán, gắt gỏng...

Cô buộc phải ngẩng đầu lên, tầm mắt lần thứ hai chạm vào ánh mắt của anh.

Đôi mắt của chàng trai đen láy, không mang theo bất cứ cảm xúc gì nhưng lại cực kỳ có cảm giác áp bức.

Hạ Tang ngượng ngùng đến đỏ mặt, dùng giọng nói nhỏ xíu xin lỗi anh: “Xin lỗi cậu.”

Vừa dứt lời liền cầm băng vệ sinh nhanh chân chạy ra khỏi cửa hàng tiện lợi.

Nhân viên thu ngân cũng mất một lúc lâu mới phản ứng lại: “Này! Còn chưa tính tiền!”

Nhưng mà cô gái nhỏ đã biến mất trong màn đêm rồi.

Nhân viên của cửa hàng cũng không biết làm gì khác ngoài việc nhìn về phía đám học sinh nam của trường trung học 13.

Bọn con trai nhìn nhau, sau đó đồng loạt nhìn về phía chàng trai cao lớn đứng bên cạnh kệ để hàng: “ Này chính là cái nồi (*) của anh Cầm rồi!”

(*) trong cụm từ “đội nồi” ý chỉ đổ vỏ, nhận tội thay người khác.

Chu Cầm lười nhác rút một điếu thuốc rồi ngậm vào miệng, bước đến lấy di động ra quét mã thanh toán giúp Hạ Tang…

“Bao nhiêu tiền?”