"Chị gái NPC không những không đáng sợ mà lại còn cực kỳ dịu dàng."
NPC là một nhân vật trong các trò chơi do máy tính điều khiển.
Mỗi một chữ trong câu nói này đều trở thành Waterloo lớn nhất trong sự nghiệp của Chu Cầm, tính sát thương không lớn nhưng lại mang đến sự sỉ nhục cực mạnh.
Waterloo tương đương với "thất bại" ở Trung Quốc.
Anh trầm mặt đi từ cửa sập ra ngoài, cởi phắt bộ tóc giả Sadako ra rồi ném lên mặt bàn, Hoàng Mao và đám người trong phòng giám sát cười nắc nẻ tưởng chừng sắp thăng thiên rồi.
Sadako: bộ tóc dài màu đen ma hay đội.
"Chưa từng thấy vị khách nào ra đòn bất bình thường như thế, haha."
"Đây là lần đầu tiên Cầm ca được con gái nắm tay đấy nhỉ?"
"Còn bị tưởng là chị gái nữa chứ!"
"Cũng là lần đầu tiên có một người con gái dùng từ 'dịu dàng' để miêu tả anh ấy."
"Cực kỳ dịu dàng! Cực kỳ dịu dàng! Cực kỳ dịu dàng! Haha, đây sẽ là trò cười của tôi trong cả năm nay."
Chu Cầm không nói tiếng nào đi thẳng vào phòng thay đồ, nhanh chóng cởi bộ quần áo đạo cụ màu trắng nhuộm máu ra, thay quần đen rộng thùng thình vào rồi cầm lấy chiếc áo treo trên móc.
Dường như đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, anh cởi trần đứng trước gương, nhìn tay phải của mình.
Vì vừa mới bò qua tường nên lòng bàn tay bị dính một ít tro, nhìn hơi bẩn.
Anh chần chừ một lúc rồi bắt đầu vặn nước rửa tay.
Mặc dù vậy nhưng xúc cảm được con gái nắm tay vừa rồi vẫn lưu lại ở lòng bàn tay, cảm giác ấy tựa như một cái bóng vô hình quẩn quanh, xoắn xuýt ở nơi đó.
Chu Cầm ngẩng đầu cơ thể nhìn mình trong gương.
Bởi vì quanh năm chăm chỉ luyện tập và làm việc nên so với đám học sinh cấp ba bình thường mà nói thì dáng người của anh có vẻ nam tính và trưởng thành hơn hẳn, làn da màu lúa mạch khỏe khoắn, từng tấc da thịt và cơ bắp trên người đều ẩn chứa sức mạnh kinh hoàng.
Đây là lần đầu tiên Chu Cầm nghiêm túc quan sát cơ thể mình, trong đầu bỗng nảy ra một ít ý nghĩ không hợp thời.
Thế nhưng chỉ một giây sau anh đã nhận ra ý nghĩ đó quá nực cười, dứt khoát gạt phắt đi, tiện tay xách quần áo đi ra khỏi phòng thay đồ.
......
Chu Cầm ở lại phòng làm việc Thất Dạ đến tận 10 giờ tối, nhận thêm bốn năm lượt khách nữa, cho dù thể lực và sức chịu đựng của anh đều rất tốt, nhưng sau khi lượt cuối cùng kết thúc thì khối cơ bắp trên người cũng đã bắt đầu đau nhức.
Anh đi đến quầy lễ tân, uể oải vươn vai một cái.
Sau khi xong việc, Minh Tiêu bắt đầu trả lương cho nhân viên.
Hoàng Mao và Lý Quyết nửa nằm trên ghế sofa, tay cầm điện thoại nhìn Minh Tiêu chuyển tiền cho anh: "Bận bịu cả một ngày trời mới được 80, chị Tiêu, làm ăn khấm khá như thế mà không tăng tiền lương cho chúng em sao?"
"Làm ăn khấm khá thì có liên quan gì đến em, không phải khách hàng toàn là do Cầm ca mang lại hay sao?"
Minh Tiêu đứng trong quầy lễ tân, vừa tính toán sổ sách vừa chuyển khoản: "Em cũng chỉ ngồi trong phòng giám sát cầm bộ đàm nói chuyện thôi mà, đâu phải công việc dùng đến thể lực gì, trả em 80 cũng là nhiều rồi đó."
Lý Quyết lẩm bẩm thể hiện thái độ kháng nghị.
Nói xong, màn hình điện thoại của Chu Cầm hiển thị tin nhắn nhận được tiền chuyển khoản: 200.
Anh lẳng lặng xác nhận tiền chuyển khoản, trong lúc bỏ điện thoại xuống thì tầm mắt vô tình chú ý đến mấy tờ giấy bảo đảm trách nhiệm an toàn trên bàn.
Một trong số đó là cảnh "Đêm trường kinh hồn" lúc 1:30 chiều.
Ánh mắt của Chu Cầm tựa như lông vũ nhẹ nhàng, lạnh nhạt quét qua mấy cái tên ngoằn nghèo ở phần chữ ký.
Bất chợt tầm mắt của anh dừng lại ở một cái tên trên đó, cảm giác con ngươi như bị đốm lửa thiêu đốt, nóng bỏng.
Đó là nét bút ký với phong cách phô trương mang theo chút mạnh mẽ dứt khoát, viết hai chữ... "Kỳ Tiêu."
Bên tai lại vang lên giọng nói tựa như lá khô bị nghiền nát của ba: "Đôi khi con người bắt buộc phải cam chịu." *