Chương 13: Gặp nguy (2)

Hai tay Chu Cầm siết chặt lại, trong đầu hiện lên dáng hình của mấy người thiếu niên thuở đó.

Kỳ Tiêu bây giờ... có vẻ tự tin và kiêu ngạo hơn mấy năm trước rất nhiều.

Mà mấy năm nay Chu Cầm cũng một mực thuyết phục chính mình nghe theo lời ba anh, chấp nhận số phận bị người khác sắp xếp, lựa chọn làm một người thông minh thức thời, không nên lấy trứng chọi đá.

Cũng bởi đó nên dần dần chính anh cũng không thể nhận ra bản thân mình.

Chẳng lẽ bao năm tháng trôi qua trong vô ích cũng đã mài giũa trái tim anh trở nên phẳng lặng sao?

Chu Cầm nhìn sang chỗ khác, ánh mắt lại vô tình bắt gặp một cái tên xếp ngay cạnh tên của Kỳ Tiêu... là Hạ Tang.

Nét chữ nho nhã và điềm đạm tựa như chú chim nhỏ nép bên vai người, dựa sát vào cái tên kiêu ngạo phía trước.

Minh Tiêu chú ý đến dáng vẻ cứng đờ của Chu Cầm, anh giống như một bức tượng điêu khắc, cứ thế nhìn chằm chằm vào mấy tờ giấy bảo đảm trách nhiệm an toàn trên bàn, cô ấy bỏ điện thoại xuống và hỏi: "Chu Cầm, đang nhìn gì vậy?"

Chu Cầm thu lại vẻ sắc bén trong ánh mắt, bình tĩnh nói: "Thấy người quen."

"Ôi chao, hôm nay có nhiều người quen quá nhỉ?"

Minh Tiêu ngồi trên ghế cao ở quầy lễ tân, ân cần hỏi anh: "Đúng rồi, hôm nay bận quá nên vẫn chưa kịp hỏi thăm, cô gái một mực quấn lấy em đuổi theo không rời, kết quả xảy ra chuyện ngoài ý muốn đó, cuối cùng giải quyết như thế nào rồi?"

Mấy người xung quanh nghe thấy vậy đều xúm lại, nhìn Chu Cầm với ánh mắt quan tâm lo lắng.

Chu Cầm thản nhiên duỗi ngón tay khều cái bật lửa bằng thép lại gần và nói: "Phía nhà trường có ý muốn để em chịu trách nhiệm chuyện này, sau đó chân thành xin lỗi nạn nhân, đến lúc đó xem có thể lấy lý do tuổi tác của em để xin xét miễn trách nhiệm hình sự không, nếu được thì chỉ phải chịu trách nhiệm dân sự thôi."

"Chịu cái rắm! Con mẹ nó!" Minh Tiêu nhất thời kích động, trực tiếp văng tục: "Dựa vào đâu mà chuyện do đám lưu manh kia làm lại đổ hết lên đầu em?"

Hoàng Mao và Lý Quyết cũng nói: "Bối cảnh gia đình của đám người đó thâm sâu, lúc trước bọn họ đến tìm Cầm ca, chưa gì đã lôi ra mấy chục vạn bắt Cầm ca gánh vác toàn bộ trách nhiệm, hừ... vừa mua chuộc vừa uy hiếp người ta, xem ra đây cũng không phải lần đầu tiên làm ra mấy chuyện đó nên quen tay rồi. Họ bảo Cầm ca cứ nhận tội, đợi đến khi người nhà nạn nhân nổi điên, làm loạn lên thì sẽ nghĩ cách bảo vệ anh ấy sau, còn nếu từ chối thì bản thân Cầm ca cũng không thoát khỏi liên quan. Mà phiền phức lớn nhất hiện giờ là hình như cô gái đó vì yêu nên mới sinh hận, tóm lại là cô ta khăng khăng cho rằng Cầm ca là người gọi điện thoại."

"Đám người này bắt nạt người ta quá đáng!" Minh Tiêu tức tối nói: "Bọn họ không thèm coi pháp luật ra gì sao?"

Tầm mắt Chu Cầm lại quay về đặt trên cái tên "Kỳ Tiêu", đáy mắt lóe lên tia lạnh thấu xương: "Có những người vừa sinh ra đã có tất cả, cho dù làm sai chuyện gì cũng sẽ có người che chở, không cần phải trả bất cứ cái giá nào."

Mà những người không làm bất kỳ điều gì sai trái lại phải chịu trừng phạt.

Thế giới này là như vậy.

Minh Tiêu nhìn Chu Cầm, ánh mắt hiện lên vẻ lo lắng: "Vậy em... định làm thế nào?"

"Nếu bọn họ có bản lĩnh thì cứ ép chết em, Chu Cầm này cũng sẽ không chịu oan ức thay người khác nữa."

Chu Cầm nói rồi xé toạc bản thỏa thuận kia làm hai nửa, tiện tay ném vào thùng rác, sau đó xoay người rời khỏi Thất Dạ.

Trong thùng rác, tên của Kỳ Tiêu và Hạ Tang vừa hay bị tách ra.

......

Liêu Cảnh Đài là một trong những tiểu khu cao cấp nhất ở thành phố Nam Khê, trong đó có mấy căn hộ kiểu biệt thự hiện đại có thể nhìn ra các hướng một cách hoàn hảo nhất.

Mấy hộ gia đình sống trên các tầng cao còn có thể thu hết toàn bộ phong cảnh của thành phố Nam Khê vào mắt, một mặt khác là khu vực hồ sinh thái với không gian thoáng đãng và tao nhã.