Chương 11: Dịu Dàng (4)

Hạ Tang gật đầu, bước về phía cửa.

Cửa bị Hứa Thiến đóng lại, ánh sáng nhạt cũng biến mất, trong khoảnh khắc này cô lập tức bị bóng tối vô tận trên hành lang nuốt chửng.

Nhịp tim Hạ Tang đập dữ dội, cô nhớ lại bốn năm bước, xung quanh yên tĩnh đến mức chỉ còn lại hơi thở của cô.

Lúc đó vì không viết văn mà cô bị mẹ nhốt trong hầm tối.

Căn hầm nhỏ màu đen thật u ám, tối tăm, trong bóng tối, một vài con quái vật đang chực chờ cơ hội để bừng tỉnh.

Lúc đó cô bị dọa đến phát khóc.

Quỷ không phải đáng sợ nhất, đáng sợ chính là bóng tối và… cô đơn. Bởi vì mẹ nói, người thành công là người cô độc, mẹ hy vọng cô trở thành tầng lớp tinh anh trong xã hội. Cô phải khoác lên bộ áo giáp vượt mọi chông gai trở thành một dũng sĩ cô độc.

Hạ Tang ngồi xuống, hai tay ôm lấy đầu gối, cô không muốn bước vào bóng tối đó, khoảnh khắc này căn phòng giam cầm ác mộng đó như đang bao trùm lấy cô.

Cô không muốn…. không muốn trở thành…. dũng sĩ cô độc.

Ngay lúc này, hành lang xuất hiện ngọn đèn lập lòe, Hạ Tang ngước lên chỉ thấy người mặc áo choàng trắng, khuôn mặt bị tóc dài che lại “Sadako”, cô nhìn theo ánh đèn, anh ta treo trên trần nhà một lúc, dựa vào bức tường bên trái một lúc, nhảy qua bức tường bên phải.

Ánh đèn ngày càng gần cô. Hạ Tang trợn mắt há mồm nhìn qua, cảm giác hô hấp đều dừng lại. Nhưng mà, cô lại nghĩ chỉ là nhân viên thôi mà. Đúng vậy, chỉ là nhân viên thôi! Không có gì phải sợ! Cô lập lại những suy nghĩ đó liên tục, so với bóng tối vô tận, cô thích ở cùng nhân viên NPC hơn.

Vì vậy,ngay khi khi đèn bật sáng và khi "Sadako" chuẩn bị chiêu giết người trực diện với cô, Hạ Tang bất ngờ nắm lấy tay anh.

Lòng bàn tay rộng và ấm, có vết chai dày, không mềm mà thô ráp. Nhưng ... dù sao cũng có nhiệt độ, nhất định là bàn tay của con người!

Cô thở phào nhẹ nhõm, van xin: "Chị gái, có thể đi cùng tôi vào trong tìm manh mối không, bên trong tối quá, tôi không nhìn thấy gì cả.”

Anh cố gắng vùng ra, bàn tay cô càng siết chặt hơn, mười ngón tay đan chặt vào nhau.

“.......”

Trong phòng quan sát, Hoàng Mao nhìn chằm chằm màn hình.

Cảnh giết người trực diện liên tục này của Sadako là cảnh nổi tiếng và được khen ngợi nhất trong phòng trinh thám Thất Dạ.

Không có mật thất kinh dị nào khác ở thành phố Nam Khê có thể mời một NPC có kỹ năng tốt như vậy đóng vai một con ma trên tường.

Chu Cầm chính là con át chủ bài của bọn họ.

Mà bây giờ, át chủ bài của bọn họ lại bị một cô gái nắm tay, lôi kéo anh đi cùng vào căn phòng tối.

“Tôi đi chết đây! Đây là tình huống gì vậy chứ?”

Hoàng Mao ngồi thẳng dậy, chăm chú nhìn màn hình giám sát, nhìn thấy tất cả những chuyện phát sinh, cậu không kịp phản ứng.

Cậu ấy cầm máy bộ đàm lên, chỉnh kênh tai nghe của Chu Cầm: “Cầm ca, cậu đang muốn…”

Chu Cầm cảm thấy bàn tay cô gái nắm chặt, năm ngón tay không thể kéo ra …

Anh chưa từng gặp tình huống này bao giờ, nhưng với tư cách là NPC chuyên nghiệp, anh không thể mở miệng nói chuyện, như vậy sẽ ảnh hưởng đến trải nghiệm của người chơi.

Chỉ có thể để cho cô nắm chặt tay mình, đi đến phòng dụng cụ thể dục, cầm lấy tấm thẻ manh mối đặt trên bàn.

Trên đường đi, Hạ Tang nói với Chu Cầm với giọng điệu thương lượng: "Chị gái xinh đẹp, tôi không thể thả chị đi bây giờ, sợ là chị sẽ đuổi theo tôi từ phía sau."

“.......”

“Chị theo tôi đến cửa, tôi sẽ thả chị ra, được không?”

Nói xong, cô dùng sức nắm chặt tay anh.

“.......”

Chu Cầm có cảm giác, anh đang bị cô “cưỡng ép” thành con tin. Anh chỉ có thể đi cùng cô, xuyên qua hành lang tối tăm tới cửa.

Kỳ Tiêu mở cửa phòng ra, chốc lát cô cảm thấy bản tay buông lỏng, quay đầu lại Sadako đã biến mất trong bóng tối, không thấy gì nữa.

Kỳ Tiêu lo lắng hỏi: “Thế nào, đáng sợ lắm không. Không nghe tiếng cậu hét mình còn tưởng cậu xảy ra chuyện gì trong đó nữa.”

Hạ Tang lắc đầu, cảm nhận bàn tay còn sót lại một chút hơi ấm, nói: “Chị gái Sadako kia, thật ra không đến mức dọa người mà còn rất dịu dàng.”