Chương 10: Dịu Dàng (3)

Mọi người nhìn Hạ Tang lại nhìn Hứa thiến, Kỳ Tiêu nói với Hứa Thiến: “Trước khi đến đây đã nói sẽ có nhiệm vụ đi một mình, cậu cũng đã đồng ý, nếu như không đi thì chỉ có thể không chơi nữa, tiền của mọi người xem như lãng phí rồi."

Hứa Thiến nhìn hàng lang, lẩm bẩm nói : “Tớ không biết là đáng sợ thế này, dù sao tớ không đi một mình đâu, trừ phi Hạ Tang đổi nhân vật với tớ.”

Ánh mắt mọi người lại đổ dồn về phía Hạ Tang.

Hạ Tang không phải là người dễ dàng thỏa hiệp liền nói: “Tổ hợp cp đã định từ trước, nhân vật cũng đã xác định, mọi người còn phải che dấu thân phận, nếu như bao giờ đổi nhân vật cho nhau không phải nhiệm vụ ẩn sẽ bại lộ sao, cuối cùng làm sao tìm ra hung thủ?”

Hứa Thiến nói: “Wow, bộ não của học sinh xuất sắc đúng là khác chúng ta, mấy trò này chỉ cần mọi người chơi vui vẻ là được, ai đó lại xem như bài tập về nhà, muốn nghiêm túc hoàn thành luôn trời…”

“Nếu như mọi người chỉ muốn vui thì cũng không đúng với mục đích của trò này.”

Hạ Tang không có mục đích khác, hôm nay vì trò chơi mật thất cô mới đến đây, đương nhiên cô sẽ chăm chỉ hoàn thành.

“Cô nói hay thế, không phải là không dám đi một mình sao.”

Hứa Thiến nửa thật nửa đùa nói: “Hơn nữa, tình nhân mới có thể thành tổ CP, hai người là tình nhân sao?”

“......”

Đương nhiên là không phải, thứ nhất quan hệ của bọn họ chưa đạt đến mức độ đó, thứ hai nếu mẹ cô mà phát hiện ra nhất định sẽ mời ba mẹ của Kỳ Tiêu đến phòng giáo vụ “ngồi chơi xơi nước”.

Cô không thể để bản thân gặp rắc rối.

Hứa Thiến đưa thẻ nhân vật của mình cho Hạ Tang, uy hiếp: “Cô đổi hay không, nếu không đổi tôi xem như hai người là tình nhân.”

Kỳ Tiêu thấy cô ta kiêu căng như vậy cũng khó chịu: “Nếu không muốn chơi, vậy thì đừng chơi.”

Hạ Tang lấy thẻ CP của Kỳ Tiêu ra, đưa cho Từ Minh mập mạp: “Từ Minh, cậu cùng Hứa Thiến thành tổ CP hoàn thành nhiệm vụ đi.”

Từ Minh nghe vậy, vui như mở cờ, cậu ta giống như được đặc xá, vừa rồi lo lắng phải làm nhiệm vụ một mình hiện tại bắt được CP nên vô cùng thỏa mái: “Được được! Thật tốt quá, Hứa Thiến chúng ta là một đội. Tớ sẽ bảo vệ cậu.”

Hứa Thiến liếc mắt.

Thật ra cô ta muốn làm nhiệm vụ cùng với Kỳ Tiêu. Nhưng hiện tại Hạ Tang khó đối phó như vậy, cô ta chỉ đành chấp nhận.

Từ Minh cùng Hứa Thiến đi vào căn phòng, không đầy một lát, trong hành lang đen kịt truyện đến tiếng hét chói tai.

“A…..! Con mẹ nó aaaaaa!”

“Cái gì vậy!”

“A A A Aaa…… Bỏ ra, bỏ ra A…..A……A….”

Mọi người nghe xong kinh hồn bạt vía.

Lúc này, Kỳ Tiêu ghé sát vào lỗ tai Hạ Tang, nhỏ giọng nói: “Sợ không?”

Hạ Tang cảm giác hơi ấm phả vào tai lát sau đã rời đi: “Hơi hơi.”

Cô thật sự sợ chết khiếp, nhưng không muốn biểu hiện khoa trương như Hứa Thiến.

“Nếu như cậu sợ, chúng ta có thể không chơi.”

Hạ Tang lập tức nói: “Vậy không được.”

Tất cả mọi người bỏ tiền để chơi mật thất, nếu như bởi vì cô mà mọi người phải bỏ về, dù thế nào cô cũng không làm được.

Cô nói với Kỳ Tiêu: “Chỉ cần nghĩ NPC là nhân viên thì sẽ không sợ nữa.”

“Ừ.”

Khoảng năm phút sau, Hứa Thiến cùng Từ Minh mới chật vật trở về.

Kỳ Tiêu hỏi: “Lâu thế? Đi xa lắm hả?”

“Hành lang rất tối, không nhìn thấy gì chỉ có thể đi về phía trước.”

Từ Minh dựa cơ thể mập mạp vào vách tường, che ngực thở gấp: “NPC phi thường thật đó! Tớ chưa bao giờ thấy cái này ... giống như kèm theo hiệu ứng đặc biệt! Mẹ ơi, sợ chết khiếp!"

“Quỷ có bộ dạng thế nào?”

Kỳ Tiêu còn đang hỏi thì Hứa Thiến quét mắt nhìn Hạ Tang, cố ý nói: “Nói cho các cậu, vậy còn gì là nhiệm vụ.”

Kế tiếp, đến phiên Hạ Tang bước vào.

Cô nhìn thấy ngoài cửa tối như mực, cơ thể theo bản năng căng cứng, điên cuồng kháng nghị.

Kỳ Tiêu ở phía sau khích lệ: “Tiểu Tang, đừng sợ, NPC chỉ là nhân viên, sẽ không làm tổn thương cậu đâu.”