Chương 10: Chạy Trốn

ĐI ĐÂU MÀ VỘI…

1 giọng nói của ai đó vang lên, khi hắn và Ngọc ra trước cổng trường…. Hắn cảm thấy bất an về giọng nói đó ‘quen…rất quen’, nhưng hắn lại không nhớ ra là ai cả, dừng lại nhìn xung quanh. Hắn lại càng bất an hơn khi 1 top người mặt đồng phục của trường đứng bao vây sau lưng, bên trái cũng như bên phải hắn và… cả chính diện hắn nữa…những khuôn mặt hung tợn, vẻ cười quái dị khiến hắn và Ngọc dần trở nên nghiêm túc, cả hai đều biết chuyện gì sắp diễn ra…

Bọn chúng không phải người của trường…

Ngọc lên tiếng, nói khẽ với hắn, nhắc nhở cho hắn biết về sự việc nghiêm trọng đến nhường nào, nhưng hình như hơi muộn vì hắn đã biết rõ từ đầu, nhìn thôi cũng biết tụi này không phải trong trường, 1 thằng thì già như trái cà, 1 thằng thì xăm trổ đầy mình, 1 thằng thì vết sẹo còn nhiều hơn mục ruồi của nó, tất cả đến cháu lên ba cũng biết tụi này là một băng nhóm du côn nào đó. Mà nếu như là một băng du côn tất nhiên phải có 1 thằng du đảng cầm đầu…

Không àk, mày làm việc gì mà vội vàng rời trường sớm thế, ở lại đây, tụi tao cùng mày uống vài li nhâm nhi miến mồi..được chứ. Haha

Người nói không ai khác chính là Tuấn, hắn xuất hiện ngay trước cổng được tụi đàn em đứng nép sang hai bên, cạnh hắn còn có hai con điếm mặc bộ bikini 2 mảnh liên tục uốn éo, cọ xát vào người hắn…

Xin lỗi nhé, hiện nay tao không rảnh…

Nhận thấy sự việc càng ngày càng nghiêm trọng, cũng không muốn dây dưa với tụi này. Lên tiếng, rồi định kéo Ngọc rời đi. Thì lại bị tụi đàn em đứng ra ngăn cả..

Ấy… ấy việc gì mà gấp gáp thế, từ từ đã nào, chả nhẽ mày đưa con nhỏ này để đ- hay sao, giờ này chắc mày nứng lắm hả.. Haha

Bị hai thằng to con đứng ra cản trở, còn với vẻ cười giểu cợt, hắn tức giận nhìn Tuấn…

Mày….

Thấy vẻ giận của Không, Tuấn lại càng thêm phấn khích, càng cười khinh bỉ càng ra lời trêu chọc..

Ấy ấy… ChChưa gì đã giận rồi sao.. Haha tao sợ quá haha.. Tụi bây..

Dạ….

Không giận rồi tạo sợ quá tụi bây ơi…. UiUiui.

Hahaha..

Giờ thì lần này bị cảm đám xúm nhau làm nhục hắn.. Khiến hắn không thể nào chịu đựng được nữa, bất chấp mọi thứ mặc dù hắn không hề biết đánh nhau…

Mày….

Không..(tên)

Lần này là Ngọc, nàng gọi hắn, tay kéo hắn lại, bước một chân lên chắn ngang trước mặt hắn..nàng khẽ nói…

Cậu có võ àk? cậu biết đánh nhau àk? Tôi cấm cậu không được hành sự lỗ mãng…

Nàng biết hắn không hề có võ, và nàng cũng biết một mình nàng không thể nào cân hết đám du côn này, nhưng nàng biết cứ để hắn làm điều ngu xuẩn thì chắc chắn hắn không còn hơi mà đi bệnh viện… Còn Tuấn, khi thấy Ngọc bước ra chắn trước mặt hắn, lại phấn khích nhân cơ hội này để khiểu khích hắn..

Ê, Không. Sao mày hèn quá vậy..cứ núp sau váy con gái thế? Mày đéo biết nhục àk?, àk quên nữa… mày làm gì biết nhục, mày là con súc vật, một con súc vật thì làm gì mà biết nhục..phải không tụi bây haha

Hahaha…

Tụi nó lại 1 lần nữa cười nhạo hắn, hắn khó chịu lắm rồi, phát lửa rồi, muốn bùng cháy rồi…hắn nắm chặc tay, nhau mài, nghiến găng… hắn xô Ngọc sang một bên, lấn tới, nhưng lại một lần nữa dừng lại…. Ngọc đã níu lấy tay hắn…hắn quay đầu nhìn lại… Ngọc lắc đầu… hắn không hiểu….nàng nắm chặt tay hắn hơn..lại lắc đầu… Tuy mọi chuyện diễn ra trong im lặng nhưng hắn tự dưng lại hiểu ra phần nào…dịu xuống..nhìn nàng…lui lại.. Nhưng không sau lưng nàng mà đứng ngang với nàng… hắn không muốn là kẻ nhát mặc dù hắn rất sợ, hắn không muốn là kẻ hèn chỉ biết núo sau váy con gái, hắn chỉ muốn giải quyết mọi chuyện một cách ngang bằng không dựa giẫm vào ai….Còn nàng, Nàng nhìn hắn bất giác mỉm cười, rồi quay mặt lại với Tuấn…

Này, cậu muốn làm gì? Cậu đừng quên đây…

Ngọc còn chưa nói xong lại bị Tuấn chen ngang..

Là ở trong trường chứ gì, nhưng đã sao? Trong trường thì đã sao? haha chỉ cần tao thích thì đố ai ngăn được tao kể cả mày…

Ngọc cảm thấy chút lo sợ và tự dưng nàng cảm thấy lo lắng cho 1 người.. “mẹ nàng”

Cậu quên ở đây còn mẹ tôi sao? Cậu dám làm càng mẹ tôi sẽ sử lý cậu..

Tuấn vội vàng cười lớn, lại nhìn sang đám đàn em, còn diễn ra vẻ sợ hãi..

Hahaha… uiui sợ quá àk, sợ quá àk… Mẹ đó đến sử lí tao kìa tụi bây, ui chắc rút về kẻo lại bị BÀ CHẰN LỬA GIÀ đó đến hốt tao thì sao… Mà haizz CHO DÙ CÓ BÀ ĐIÊN ĐÓ ĐẾN ĐÂY THÌ SAO? TAO ĐÂY CŨNG ĐÉO SỢ? HUỐNG HỒ BÀ TA CŨNG KHÔNG THỂ ĐẾN ĐÂY… hahaha

Tiếng cười vang vọng, như mũi khoang đâm xuyên vào tim Ngọc “BÀ TA KHỔNG THỂ ĐẾN ĐÂY”… ‘lí nào lại như thế chứ, phải chăn mẹ đang gặp chuyện gì, mẹ ơi. Mẹ’. Ngọc cảm thấy choáng váng, dần dần mọi chuyện đang xảy ra ngoài tầm kiểm soát của nàng, nàng không biết và cũng không muốn biết chuyện gì sẽ diễn ra sắp tới nữa…

Ngọc… Ngọc….

Nãy giờ hắn nghe và thấy mọi chuyện, hắn cảm biết cảm giác hiện tại của nàng mặc dù hắn chỉ là con nuôi trong cái “gia đình tàn” ấy, hắn tự dưng lại cảm thấy đau khổ, cái cảm giác lo lắng rối ren ấy, hắn muốn sẻ chia một phần nào nhưng có lẽ….

Giờ mẹ tôi như thế nào? Nói MAU….

Ngọc tự dưng lên tiếng, trong đôi mắt nàng có chút long lanh, ngấn nước, nàng cố kiềm nén những cảm xúc kia, bình tĩnh đối mặt với nó, và nàng cũng tìm một chút hi vọng gì đó, 1 chút thông tin gì đó về mẹ nàng…

Thế nào là như thế nào? Mẹ mày thì mày tự biết sao lại hỏi tao chứ?

Giọng Tuấn mang chút vẻ mờ ám, vẻ cười quỉ dị, có nói như không làm nàng càng rối lại càng rối hơn..

Giờ thì mày có nói không?

binh binh bốp yaya bụp hự gắt gắt. A a a a a aah…

Nàng giờ đã mất bình tĩnh, nàng bước về phía Tuấn nhanh quá, làm Không cản không kịp, Ngọc cứ thế mà bước lên phía trước, rồi hai thằng mặt phụ huynh mặt đồ học sinh ra cản, nàng không thèm xem ra gì. Giơ tay đấm thẳng vào bụng 1 thằng, thằng còn lại thì nàng xoay người giơ chân nhắm thẳng vào mặt, nàng còn đem cái khó chịu từ nãy giờ nhồi thêm cho hắn một phát vào chân, khiến chân thằng đó quẹo sang một bên làm hắn gào thét ôm chân… Nàng phủi tay tiếp tục bước hướng về Tuấn…

Này này, gì mà nóng vội thế? Cứ một chút là động tay chân àk… Từ từ nào..

Tuấn nhìn nàng sử đẹp hai thằng đàn em của mình mà phát lạnh, nàng còn đi về phía hắn với đôi mắt hình hai viên đạn, rợn người, hắn tuy là một đại ca của một băng nhóm du côn nhưng hắn nhát cấy, chả làm được tích sự gì, tụi du côn này tôn hắn làm đại ca chỉ là tiền mà thôi.. Nhưng đã tôn làm đại ca thì cũng phải sử lí sao cho lẽ phải, ngay lập tức 4 thằng đứng ra ngăn cản, chắn ngay trước mặt Tuấn… cũng nhờ vậy mà Tuấn thở phào, rồi lại tiếp tục chơi trò “chọc chó”..

Phù…. Đã nói là từ từ rồi mà, vội vàng chi rồi bị 4 đứa ra cản, đấy.. sao đi mà hỏi tao nữa… Haha

Bị 4 thằng và 2 thằng ra cản là 1 khác biệt lớn, với người học võ như nàng thì biết rất rõ, nàng tuy rất rất muốn chút thông tin về mẹ nàng nhưng có lẽ là hơi khó…bất lực..

Nói mau, mày mau nói mẹ tao đang ở đâu…

Nhìn thấy Ngọc gào thét hắn cũng không đành lòng, với thằng ngu như hắn gặp tình cảnh này, chắc có lẽ làm bao cát còn hơn…Nhưng sực nhớ ra một chuyện…

Àk.. Ngọc hồi nãy cô Bích có nói với tôi là sẽ cùng thầy cô đi du lịch, hơn nữa cô ấy rất thông minh và còn có võ nữa chắc không sao đâu, Ngọc yên tâm đi…

Thật sao?

Uk

Ngọc nghe được những lời của Không, cũng vơi đi nỗi lo phần nào, trong trường này 1 là thông minh 2 là giỏi võ chắc chắc không ai bằng Bích, như thế khiến nàng cũng bình tĩnh hơn… nhưng nàng vẫn cần một lời chắc chắn từ hắn. Và tất nhiên hắn cũng không phụ lòng nàng, chỉ bằng một cái gật đầu cũng đã đủ cho nàng nhẹ nhỏm vơi đi nỗi lo…

Thấy mọi chuyện diễn ra ngoài dự tính, hắn (Tuấn) cũng khó chịu đôi chút vì mất hứng, nhưng hắn cũng tìm lời chọc Ngọc…

Haha, đúng là bà ta đi du lịch, nhưng có cần phải trùng hợp ngay lúc này hay không, hơn nữa cho dù bà ta có thông minh cỡ nào cũng không thể chống lại khi bị tấn công bất ngờ hay thuốc không nhỉ, ta nghe nói những người đi cùng bà ta chỉ là nam thì phải.. Haha

Hắn cười một cách biến thái, dâm dê, còn liếm mép khiến Ngọc rùng mình, lại thêm một nỗi lo lắng lại đến, nàng tưởng tượng ra cảnh một mình mẹ nàng nằm đấy, bất lực bởi thuốc và chung quanh là 1 đám đàn ông trần chuồn đợi đến lượt mình… nàng như gục xuống, nỗi lo này còn lớn hơn nỗi lo trước…

Ngọc… Ngọc.. Bình tĩnh lại, Bích sẽ không việc gì đâu, cô ấy sẽ biết tự lo cho mình..

Câu nói của Không vang lên bất chợt, làm Ngọc choàng tỉnh ‘đúng, mẹ sẽ không xãy ra việc gì, việc đầu tiên cần làm là phải giải quyết chuyện này’…nàng nhấm mắt, hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh, lui về phía Không, bởi vì nàng sợ rằng nếu nàng cách quá xa Không thì Không sẽ bị đám này bắt làm con tin lại càng khó khăn hơn…

Ngọc…

Uk

Không cũng hơi bất ngờ khi nhìn thấy thái độ tỉnh táo của Ngọc, trong vô thức gọi tên nàng.. Còn nàng thì mỉm cười gật nhẹ đầu, như cho hắn biết nàng vô cùng tỉnh táo… (Ngọc tỉnh táo như vậy vì đây là đời thực chứ đéo giống trong phim, mấy đứa nhân vật trong đó ngu đần, khiến thằng tác giả phát bực..)

Tuấn thì không như vậy, đang vui mà như vậy… thật là mất hết cả hứng

Haizz thế là xong.. hết vui rồi, àk mà nãy giờ nói chuyện tầm xàm đâu không àk.. giờ thì vào việc chính nhở…

Nghe hai từ “việc chính”, thái độ của Ngọc và Không liền biến đổi, không giấu được sự lo lắng của hai người… Ngọc lên tiếng..

Việc gì chứ? Dù có thì cũng không liên quan đến chúng tôi

Một thằng đàn em của Tuấn cười khinh bỉ

Haizz, này Ngọc sao mày ngu thế, nếu không phải việc của chúng mày thì tao kéo cả đám này ra đây làm gì… Nhìn tụi mày tình tứ àk..

Không nghe vậy, cũng biết tụi nó muốn đập rồi nhưng còn phải đợi lệnh của Tuấn..

Muốn gì nói lẹ đi, giây dưa mãi..

Tụi tao và đại ca đến đây là để sử lí mày, mày biết điều thì mau mau đến đây quì xuống mà bò qua cửa (hắn) của tất cả tụi tao còn không thì nói lời vĩnh biệt cuối cùng để mà còn chầu ông bà nữa haha..

Không cũng biết số phận của mình, hắn cũng không sợ sệt gì, nhưng hắn vẫn còn một thứ để lo… hắn nghiên đầu nói nhỏ với Ngọc..

Nếu có chuyện gì thì đi trước nhé, đừng lo cho tôi…

Ngọc nghe vậy, cảm thấy có chút gì đó buồn, xen lẫn khó chịu vì hắn.. Hắn không biết gì về tâm lí của nàng cả, cứ làm việc theo ý của mình…

Tại sao chứ?

Không việc gì cả, tụi nó đến là vì tôi, Ngọc không liên quan..

Việc của Không là việc của Ngọc…

Ngọc như muốn khóc, nàng không biết cảm giác của mình là gì, chỉ biết khi nàng rời đi là như chắc rằng sẽ không còn gặp hắn nữa, vì thế nàng, ngay bây giờ và về sau nàng luôn phải theo sát hắn, giữ lấy hắn không cho hắn đi đâ cả…

Tuấn nghe cuộc nói chuyện của hai đứa mà ngáp ngủ vài cái..

Tình tứ nhiều rồi đấy… việc này không còn là liên quan đến 1 người nữa mà hai người tụi mày, vì mày đã làm từ chối tao theo thằng súc vật đó..

Ngọc nghe bị chửi nhưng lại có chút gì đó vui vui, vì nàng không còn là người ngoài cuộc nữa… Nàng sang Tuấn khẽ mỉm cười thay lời cảm ơn. Tuấn nhìn thấy cũng ngơ ra, bởi hắn chưa từng thấy ai đi đánh lộn mà người bị đánh lại cảm ơn người đánh cả…

Hết thời gian giỡn với tụi bây rồi.. Anh em lên, đánh chết MẸ NÓ CHO TAO…

Dạ…yayaya…

Tuấn nhìn vào đồng hồ thấy cũng gần trưa, càng lâu càng rắc rối, hắn thét lớn cho tụi đàn em xử lí còn hắn chỉ mỉm cười rồi đưa tay xoa đầu hai con điếm đứng dẹo,. uốn éo như rắn bên người hắn..

Thấy cảm đám nhào về phía mình, Không cũng có chút hoảng, vì hắn có biết đánh lộn con mẹ nào đâu, chân run hết cả, nhưng lỡ vào thế bí rồi, không đánh đại hay thằng mừng thằng đó vậy… Còn Ngọc tuy là có võ nhưng đối mặt với cảm đám này thì nàng chưa từng làm bao giờ, công thêm cái của “nợ” mà nàng tự nguyện gánh nữa, nên có chút lo lắng nhưng không quá nhiều để nàng run tay không đánh được nữa cả..

Yayaza

binh binh chátbẹp

Ngay lập tức có một thằng dùng tay nhắm thẳng vào Ngọc, nàng lạnh lùng nhìn thằng đó, tay trái đỡ gạt sang phải tay phải nhấn trỏ ngay sóng mũi hắn, đến chảy máu, thằng đó đứng chập chững chưa kịp hoàng hồn thì Ngọc cuối người xuống, xoay chân giơ lên nhắm vào cầm hắn, làm thằmg đó lộn một vòng bất tỉnh nhân sự…

Sẹo….… Lé lên với tao trả thù cho Sẹo..

Được.. Lên zayzay…

Thằng đó ngã xuống lập tức hai thằng khác nhảy vào tham gia cuộc chiến.. Ngọc bình tĩnh thủ thế đợi hai người đến gần hụt xuống né 1 đấm, chân soạt ra bắt chân thằng nói chuyện với Lé làm hắn loạn quạng, Ngọc lợi dụng lời cơ bay lên, giơ chân dài của mình quơ ngang nhắm vào cổ hắn..

bịch

Ngã xuống như bịch muối, làm thằng tên Lé kia có chút e dè, sợ hãi, nhưng lỡ chơi rồi..chạy là nhục lắm.. Hắn hét lớn chạy thẳng vào Ngọc giơ nắm đấm của mình ra… Ngọc mỉm cười khi gặp thằng ngáo đánh lộn, dễ dàng né đi cả hai tay chụp lấy nắm đấm của hắn, tựa vào lưng hất mạnh xuống đất, khiến Lé bay hổng chân nhào 1 vòng qua Ngọc, rớt xuống lưng đập mạnh vào gạch lác sân trường làm bể hết, nhìn kĩ thì chỗ đó hình như bị lún đi 1 chút… Chuyện vẫn không dừng lại, Ngọc đánh bay thằng này đá thằng kia, nhưng vì quân số chênh lệch quá lớn, Ngọc cũng không phải là thần, đối mặt với những đám này nàng cũng thấm mệt, mồ hôi ướt hết cả áo, tích lại rồi rơi xuống đất…đôi lúc nàng nhìn về phía Không, Không đã không biết võ lại bị 1 đám 8, 9 thằng vây quanh…

Này này từ từ đã nào, chuyện gì cũng có thể thương lượng mà… hấp..

Hắn vừa né được một đấm của thằng nào đó, nhanh miệng nói tìm cách chạy trốn, nhưng có vẻ tụi này không nghe những lời hắn nói, vẫn xông vào đánh túi bụi, bị vây dần dần trong đám đông rồi biến mất…

bịch bịch hự hự đánh chết mẹ nó binh bốp chát

Đ-t mịa thằng nào đánh tao

hứ thằng nào đánh vào bụng tao

Ákk… thằng nào bóp mông tao…

Tiếng đánh đập lấp dần, xung quanh chỗ đó là đám bụi cùng với cả chục thằng bu lại 1 cục nhắm mắt mà quơ đại, rồi từ một chổ nào đó trông đám lộn xộn kia, có 1 thằng chui ra, nằm sấp, bò từng chút từng chút một thằng đó không ai khác ngoài Không, sau khi thoát khỏi đám đông đó hắn vội chạy về phía Ngọc miệng lầm bầm…

Đ-t mẹ tụi bây, đánh thằng nào ra thì ra thằng đấy, xà quần xà quần, đéo biết con mịa nào cả…

Hắn quay lại, hắn đột nhiên bật cười, đéo biết tụi nó đánh thằng nào mà 1 cục ở đó đánh hoài…hắn mặc kệ tụi nó, tìm thấy Ngọc bị vây bởi rất nhiều thằng có lẽ gấp đôi với hắn, nhưng đấy chỉ là những thằng còn đứng chứ mấy thằng năm thì la liệt…

Ngọc… Ngọc..

Nghe tiếng của Không, Ngọc quay lại thấy hắn ở đó thì thở thào bởi hắn có vẻ còn nguyên vẹn, nàng vừa đánh vừa đi dần về Không… Có vài thằng nghe tiếng của Không thì bỏ qua Ngọc nhào vào đánh Không, dù gì thì đánh thằng không biết võ với đứa biết võ thì cũng đủ biết chọn ai…

Bọn chúng đông quá, đánh không lại…

Ngọc lên tiếng trước, sau khi hai người cố gắng bước từng bước về phía nhau, Không thì te tua, nhưng vẫn có thể đứng đi và chạy, còn Ngọc có võ nên đỡ hơn đôi chút chỉ có điều là hơi mệt vì mất sức thôi…

Giờ thì tìm cách mà chạy thôi, dây dưa với tụi này chỉ có đường bị đập chết hoặc là không kịp chở đi mà chết…

Giờ thì làm binh bốp cách gì giờ.. hự..

Hắn vừa nói vừa né những cú đấm này đôi lúc còn đấm trả lại nhưng cũng chả trúng thằng nào, nếu có thì lực tay quá yếu, không gây tổn thương gì…với Ngọc thì đánh phát chuẩn phát đấy, nhưng nàng quá chú tâm vào việc đánh nhau nên suy nghĩ bây giờ thì rất khó, không thể nào tìm ra cách để chạy cả…

Ngọc có thể tin tôi chứ?…

Hắn đột nhiên lên tiếng, cũng khiến Ngọc tò mò nhưng vào tình thế này rồi thì không tin hắn thì tin ai..

Uk…

Hắn nghe được như yên tâm… Hít sâu một hơi… Hắn nắm tay Ngọc kéo chạy đi.. Bởi sự ngỡ ngàng của đám du côn… Tuấn bên ngoài quang sát cũng thấy được sự tình..

Ê ếk đang đánh mà đi đâu vậy… Anh em rượt theo mau..

Đứng lại…

Hắn dẫn Ngọc đi về hướng mà hắn bị đánh từ đầu, chạy ngang qua đám đánh lộn 1 cục từ nãy tới giờ, Ngọc thấy được cũng ngu luôn, khó hiểu với 4 từ ‘tụi nó đánh ai’, nhưng nàng cũng thầm cảm ơn nhờ vậy mới có đường chạy thoát….

Má tụi ngáo, đang làm gì thế tụi nó chạy rồi kìa, chặn lại…

Đánh đánh nó… Gì..gì hả…

Chặn lại má tụi óc bò, đ- mẹ tụi bây…

Gì… OƠƠ… ê đứng lại..

Một thằng nào đó trong nhóm thét khiến 1 đám đang đánh không khí dừng lại, ngờ vực, không hiểu chuyện gì xảy ra, đến lúc biết rồi thì Ngọc và Không chạy đi đằng nào… Len qua đám cây, leo qua cái hàng rào cuối cùng hắn và Ngọc cũng rời khỏi trường, hai người với quần áo lấm lem, rách nát đôi chỗ chạy băng băng trên đường…Ngọc từ trong túi lấy cái điện thoại bấm vội số ai đó đưa lên tai… Bên đầu dây…

quơ… OƠ alo… Ai Vậy

Thấy đầu giây bên kia bắt máy, Ngọc mừng rỡ nó nhanh

Tao nè, mày đang làm gì thế mau đến rướt tao đi.. Àk.. Đường số 4, quận tân bình, nhà hàng Mai Hoa kế trường nhanh đi…

Bồ hả..chuyện gì mà gấp thế.. Mày kêu bác tài của mày đi.. Tao đang ngủ…

Không được… Chuyện này gấp lắm tao sẽ giải thích sau mau đến đây đi, tao tìm cách chạy đến nhà hàng trước…KTD.. Nhanh lên… nguy hiểm đến tính mạng

Gì hả tính mạng sao ừ ừ… Tao đến ngay đây

tút tút

Cúp máy nàng cho ngay vào túi, vừa chạy vừa nhìn về phía sau, không thấy tụi nó nàng cũng nhẹ nhõm phần nào, nhưng lại có một nỗi lo khác thấy thì thôi, chứ không thấy lại sợ tụi nó xuất hiện chỗ nào mà chạy được… Nhưng chuyện đó để sau…Không chứng kiến nãy giờ thắc mắc hỏi…

Ai đấy…

Bạn của Ngọc, người sẽ giúp chúng ta…

Àk..

Ngọc nói ngắn gọn nhưng cũng quá đủ cho hắn, ai cũng được chỉ cần giúp được là OK..

Nhanh.. Chúng ta mau đến nhà hàng Hoa Mai…

Ờ.. Ờ..

Ngọc lên tiếng hối thúc, hắn cũng vội vàng chạy nhanh hơn….


Ở một nơi nào đó trong trường

tút. Tút tút

Alo, chuyện gì

Dạ đại ca, đã phát hiện con sâu rời nhà

Tốt.. Chắc chắn con thỏ đã gọi sâu mau theo chân nó mau..

Dạ theo em thấy nó đang hướng về đường số 4 có vẻ là nhà hàng gần trường… Nơi đó là nơi mà sâu và thỏ hay gặp nhau..

Tốt.. Haha tốt lắm…

tút tút

Người nghe không ai khác ngoài Tuấn, hắn cười ha hả gọi cho đám đàn em

Anh em, tụi nó không còn ở đây nữa mau đến nhà hàng Hoa Mai chờ mà bắt mồi nào… Haha

Dạ… Ae mau lên xe…