Quay trở lại cảnh nhân vật chính và Ngọc.
Cuối cùng sao bao phen rượt đuổi như Tào Tháo di hành thì cả hai cũng tay trong tay đến trường.
Ê, này thằng súc vật hôm qua lần này lại đi chung với mĩ nhân nữa kìa
Má đồ cục cứt chó mà cứ tưởng mình cục vàng
Ê nghe nói lần này có chuyện lớn phải không, đâu thằng…..
Bậy im, kẻo ai biết là chết… Chỉ cần nhìn và xem phim thôi, hiểu chưa
Ờ… ờ
Mà nhìn hai đứa này mà tao ngứa mắt không chịu được…
Mặc cho bao nhiêu con mắt, mặt cho những lời xì xầm bàn tán về hai người, Không và Ngọc vẫn đi cùng nhau vẫn nắm tay nhau (chắc lúc rượt nhau thì Ngọc có té). Hắn không biết sao hôm nay kì lạ lắm có vẻ như gan hơn, hay chỉ là muốn làm máu với gái nên mới hùng hổ như vậy. Về phần Ngọc, Ngọc không biết tại sao mỗi lần nghe thấy những lời xì xầm về Không, nàng cũng cảm thấy khó chịu, nhưng nàng nhìn hắn thấy vẻ mặt của hắn khá là bình tĩnh, như thể “chuyện của bàn dân thiên hạ thì quan tâm làm gì”, nàng cũng yên tâm, sải bước trên đường….
Cả hai đều không biết rằng có một người đứng cách đó không xa, lưng dựa vào tường, tay cầm điếu thuốc đưa lên miệng và kéo 1 hơi
Phuuuuuuuuuù…..
Khói bay từ từ lên cao rồi tan ra hoà lẫn vào không khí rồi biết mất đâu không thấy. Bỗng có một học sinh khác chạy lại, gặp hắn rồi biễn nhiên nghiêm túc.
Đại ca. Mọi chuyện đã hoàn tất
Người tựa lưng vào tường ấy, khuông mặt khẽ mỉm cười và miệng vẫn không ngừng hút điếu thuốc. Tay còn lại cho vào túi quần móc ra một gói thuốc lá, nhưng bên trong không có 1 điếu nào cả. Tiền. Toàn là tiền. ĐÔ
Tốt. tốt lắm. Đây là phần thưởng của mày, chia cho anh em khác nữa.
Dạ! đại ca. Khi nào hành động vậy đại ca.
Học sinh đó nhận lấy gói thuốc nhanh tay cho vào quần, vẻ mặt cũng khá tươi tỉnh.
Khi tan học. Àk tao nói lần cuối trong trường cấm kêu tao là đại ca, hãy gọi tên thông thường đi…
Dạ.. Dạ đại…c..a àk nhầm Tuấn…
Hắn, àk không Tuấn, mỉm cười rồi quay lưng định rời đi, thằng học sinh đó gọi lại..
Khoang đã đạ..i àk Tuấn tụi thằng Minh theo dõi Không nhập viện rồi..
Tuấn nghe được quay đầu lại.
Tại sao?
Dạ không biết nữa, nghe nói tụi nó đánh 1 lão già bán kẹo nào đó, ai ngờ lại gặp ngay cao thủ, bị dập tan nát
Tại sao lại có cao thủ ở đây, xã hội đen vè hưu sao? Không đúng, nếu vậy thì giới xã hội ngầm đã biết… thôi bỏ qua đi chú tâm vào chuyện này đã
Dạ…
Được rồi đi đi..
Thế rồi hắn quay lưng và rời đi, trước khi đi hắn còn vừa cười vừa nói.
Tao đã thề, và hôm nay tao sẽ làm. HÃY RÁNG MÀ SỐNG NGHE ‘KHÔNG’ (tên) . Hahaha
Bỏ lại thằng học sinh kia, 1 lác sau thằng đó cũng rời đi…
Tới lớp.. Ngọc và hắn gặp mẹ nàng (Bích). Ngọc chạy lạy vòng tay Bích.
Mẹ…
Bích mỉm cười, nhưng cũng có chút nóng giận, tay nhéo má Ngọc, ra lời trách móc
Con còn biết đến mẹ hay sao, tới sáng biết đâu mất chỉ để lời nhắn “đừng lo sáng nay con đi học sớm”, sớm cỡ nào mà mẹ lại vào trường trước con
Bích vừa nhéo má nàng, vừa nhìn hắn, tự dưng nàng ngộ ra một chuyện.
Có phải…con và cậu nhóc này….
MẸ….
Bích định nói gì đó nhưng bị Ngọc hét lớn lên ngăn lại, mặt nàng vô thức đỏ lên, miệng không dấu được cảm súc cứ cười hoài… Còn Bích thì lại được nước làm tới..
Sao đây, mẹ nói sai gì sao? Con nói con đi học sớm. Thế sớm bằng cách nào đây. Lại vào trường với tên nhóc này, con buộc mẹ phải nghĩ sao đây.. Hả.. Haha..mặt đỏ nữa này haha
Mẹ….
Ngọc không có lời để cãi cả.. .lúng túng, nhìn mẹ rồi lại nhìn hắn như tìm lời cầu cứu.. Còn hắn, hắn thì làm gì được đây, chỉ cười cười nghe hai mẹ con cãi lộn, cuối cùng cũng phải nhờ thời gian giải cứu…
*tùng, tùng tùng…. *
Ngọc như mừng rỡ, chạy về lớp nói vọng lại
Thôi đánh trống rồi, con về lớp đây có gì về nhà con nói với mẹ sao nha, bye mẹ…
Bích chỉ cười xem con chạy mất, quay sang hắn
Này cậu..con tôi là đứa có giáo dục cậu mà làm gì quá đáng thì xem tôi thanh toán cậu thế nào… nhớ đấy
Bích vừa nói vừa giơ cú đấm mình ra, hâm doạ hắn. Hắn nghe những lời ấy tuy không quan tâm lắm nhưng vì thái độ thái quá của Bích nên hắn cũng cảm thấy lạnh người… cười khổ
Dà… DaDạ
Bích nghe xong thì mỉm cười, thu tay về, lấy lại vẻ tươi tỉnh bình thường,
Thôi cậu về lớp đi…àk quên nữa một lác nữa tôi phải đi cùng với một số thầy cô đi du lịch nên cậu nói với Bích giúp tôi nhé..khoảng ngày mốt* (*:ngày hôm sau của ngày hôm sau của ngày hôm nay).
Ờ àk được…tôi sẽ nói với Ngọc…
Hắn thấy cũng không còn gì để nói nữa nên quay lưng rời đi, trở về lớp học “thân thương” của mình…
Bước vào lớp, đập vào mắt hắn là những con mắt kì dị của những kẻ xung quanh lớp, hơn nửa hắn không gặp Ngọc,hắn nghĩ ‘chắc là đi mua đồ hay đi chỗ nào đó chơi’…. Hắn không hiểu đã có chuyện gì xảy ra với cái lớp này nữa, nhưng vì vẻ chán ghét không muốn dính dáng nhiều về lớp này nên hắn cũng bỏ qua, bước vào chỗ ngồi….
lụp bụp…cạch… Ưm. Ưkm.. …roẹt… (tiếng đứng dậy đột ngột và tiếng bỏ đồ vào cặp)
Vừa ngồi xuống, hắn nhìn sang thằng kế bên, tự dưng thằng đó hoảng lên đổ mồ hôi hột, đứng dậy đụng trúng cạch bàn nhưng thằng đó lại không dám la tiến nào chỉ kiềm nén phát ra tiếng trong miệng, tay vừa rung vừa hoảng kéo cái khăn tia ra nhưng vì nhanh quá mạnh quá rách luôn cái cặp. Vẫn bỏ qua, hắn tiếp tục lấy đồ đạc bỏ vào trong rồi đi cà nhắc ra chỗ khác rồi có vẻ là định cư chỗ đó luôn… Hắn không hiểu thế là sang chỗ khác, thế là 1 đám chỗ đó di cư luôn, rồi kết quả hắn lạc lỏng bơ vơ ngồi 1 chỗ đó, không hiểu chuyện gì xãy ra, hắn cười 1 cách ngượng ngạo…
Ak. Không…
Ngọc từ ngoài lớp đi vào, nhìn quanh thì gặp hắn, chạy vào, trên tay nàng còn có xách thêm 1 cái túi…
Ngọc vừa đi đâu đấy?…
Hắn nhìn Ngọc tự dưng thấy thoải mái hẳn, mỉm cười…
Sao? Nhớ tui hả? Có đi chút chíu thui mà…
Ngọc cười toả nắng, làm như sáng cả lớp,…
Đâu..có..
Hihi..nè…
Cái gì đây…
Đồ ăn chứ gì..mắt lé àk..
Ngọc cười, rồi đi lại chỗ hắn, nàng bất giác nhìn quanh thì có gì đó có vẻ lạ nhưng nàng không quan tâm ngồi xuống cạnh hắn, lấy cái túi ra, đem trong đó ra 1 đống đồ ăn, làm hắn lác mắt, chẳng qua hôm qua ăn được nữa gói mì. Nhưng cũng không vì thế mà hắn mất hết mặt mũi…
Eo ơi…con gái ăn mà giống như heo vậy…
Ngọc nghe vậy thì tức sôi máu lên, nhưng nàng lại biết điều khiển nhiệt độ của mình, nói nhẹ nhàng nhưng đầy thâm thuý…
Heo cái đầu anh chứ heo, tại tui thấy có người chưa ăn gì cái bụng lúc nào cũng kêu, nên người ta cố tình mua nhiều hơn 1 chút thui chứ bộ… ThThôi không ăn thì thôi vậy…
Ờ.. Thì thôi…
Hắn biết là hắn đói bụng thật nhưng hắn cũng không phải là đói điên cuồng, hắn vẫn chịu đựng được… Còn Ngọc thì không phải vậy, Ngọc chỉ cố tình nói vậy thui, chứ không ý gì khác, khi thấy hắn tỏ vẻ chẳng quan tâm thì lại khó chịu, nàng thực không muốn như vậy.
Này, giỡn thui mà, cậu không ăn sao tui ăn hết được, ăn chung với tui ik. Nhiều lắm.
Này Ngọc nói đấy nhé, ăn thôi…
Hắn thực cũng không có ý chối cãi gì, thấy người năn nỉ thì ăn thôi…
Này.. Ak… NeNè…
Ak….
Ừkm…ngon không…
Ukm ngon… đồ tiệm mà, không ngon sao bán
Hihi… Đồ ăn này vẫn thua tớ thui, sao này tớ sẽ chính tay làm cho cậu ăn…
Thế thì quá tốt rồi…
Hihi
Hai người trò chuyện vui vẻ, ăn uống trong lớp 1 cách thoải mái… Hình như thiếu vấn đề gì đó…
Đệt mẹ… Tụi nó..
Má, nó coi tụi mình thành tượng hết rồi
Con mẹ, làm như chốn không người
Trời địu, đồ….đồ..ăn….
Má chùi chùi nước dãi ướt hết cả áo tao rồi
Ák… Ak ák
Mấy thằng trong lớp hình như đã biến thành tượng, Ngọc và Không làm như không để ý đến tụi này, cứ vô tư ăn, rồi trong thời gian học cũng vậy, Ngọc ngồi cạnh hắn luôn, và…
Tùng tùng tùng
Buổi học kết thúc, tất cả lần lượt ra về, Ngọc cũng không quên..
Này Không, lần này tớ về cùng cậu nữa nhá…
Ờ… nhanh đi…
Hắn lần này cũng tự nhiên hơn, bước ra khỏi cửa, dựa lưng vào tường và nhìn vào sân trường, hắn thấy kì lạ, “một khoảng không”.
Rồi rồi, tới rồi về thui…này chuyện gì vậy…
Àk ờ không có gì… VeVề thôi
Hắn tuy thấy kì lạ, nhưng cũng không quá chú ý nhiều nên mỉm cười với nàng, hắn giơ tay lên xoè ra, Ngọc hiểu ý cũng giơ tay nắm lấy, các ngón tay đan vào nhau thật chặt…
Cả hai ra về, trong lòng ai đều cảm thấy vui cả. Nhưng ai ngờ về sự việc nghiêm trọng sẽ đến với họ, một kế hoạch, một sự tính toán sẵn đã được giăng ra. Sẽ là thử thách cho hai họ…
Một giọng nói vang lên
ĐI ĐÂU MÀ VỘI.