Chương 11: Lừa Tình

Hai người quần áo lấm lem chạy khắp các con hẻm, băng qua các lề đường, tỏ vẻ gấp gáp, liên tục nhìn trước nhìn sau, và đường họ tiếng thẳng về khách sạn Mai Hoa. Sau một lúc, nơi họ cần đến thì cũng nằm trước mắt họ, hắn thở từng hơi mệt nhọc, bước về khách sạn…nhưng tự nhiên có 1 cánh tay mềm mại nắm lấy lôi vào con hẻm đối diện…. Người đó không ai khác ngoài Ngọc, hắn khó hiểu hỏi..

Chuyện gì thế?

Ngọc đưa ngón tay lên miệng ra hiệu im lặng, sau đó nàng đỏ mặt đưa đầu nàng nhẹ nhàng nhưng nhanh chóng áp vào mặt hắn. Hắn bị quá bất ngờ, gây ra sốc nặng, người cứng đơ, đâu đó lại cảm nhận cái gì đó mềm mềm to to áp vào ngực hắn, cái cảm giác sướng đâu đó khi tay Ngọc lướt qua, hai người, hai cơ thể lại cảm nhận hơi thở nhau, cảm nhận nhịn tim đang bấn loạn vì nhau, và rồi….

bừm brừm, huỵnh huỵnh hẹnhhhh nhanh nhanh, mau tới nhà hàng nào, haha, đừng để chúng thoát… AhAhaaha

Tiếng thằng cha đó, la hét trên đường cùng với động cơ xe 750 phân khối, như con trâu liên tục hất văng mọi thứ trên đường rồi dừng ngay lại trên nhà hàng Hoa Mai… Và cả hai người Không và Ngọc đều có thể nhìn ra kẻ đó là ai.

TUẤN…

Lời nói chính là Không, sau khi nói xong cũng là lúc Ngọc buôn hắn ra, trên má nàng vẫn còn đỏ hồng được nàng quay đi để che bớt sự xấu hổ này, nhìn sự việc thay đổi thế này hắn cũng dần đã hiểu được sự việc ‘chẳng qua là để trốn thôi….’ nhưng có lẽ đó chỉ là 1 phần của một lí do khác…

Không đừng làm việc sơ suất, Ngọc nghĩ bọn chúng đều tính toán sẵn rồi và mọi chuyện đã đúng như Ngọc đoán..

Ngọc lên tiếng, như chuyển chủ đề để làm mất đi sự xấu hổ này… Không cũng quên luôn sự việc hồi nãy mà tập chung vào việc chính

Thế tại sao Ngọc vẫn đi đến đây.. Kẻo bị chúng phát hiện rồi sao?

Vì chạy có đến đây chúng ta mới thoát được

Là sao?

Mọi chuyện dần dần Không sẽ biết…

Ngọc nói có nó không, mơ hồ làm hắn chả hiểu gì khác, nhưng nếu Ngọc đã chắc chắn như vậy thì hắn cũng không quá lo. Vì sao ư? Vì có lẽ 1 phần nào đó hắn đã tin nơi Ngọc, một nơi hắn thấy Ngọc trân thành và không giả dối…

15 phút sau…

*huỵnh huỵnh… EtÉttttt.. *

Một chiếc xe màu đen ma mị mà giới xe hơi là Lamborghini dừng ngay nhà hàng nhưng không có ai xuống xe…

Một nơi khác ngoài Không và Ngọc… một giọng nói vang lên trong một đánh người ngoài quán cafê kế bên, chính là Tuấn

Tại sao không thấy ai lại hết vậy?

….

Đáp lại chỉ là im lặng, chắc không biết câu trả lời… Rồi một lúc sau thì thằng khác đi vào.. Tuấn liền hỏi

Thông tin mày có đúng không đấy…

Thằng đó đến rồi đứng đấy không dám ngồi, nó gật đầu xác nhận..

Thưa đại ca, chiếc xe đó chính xác là của con “Sâu”, em chỉ đi theo tới đây thôi, chứ thật sự em không biết nó tới đây là vì mục đích gì, nhưng em nghĩ nó cũng không rãnh vô cớ đến đây đâu…

Tuấn im lặng, nhìn về chiếc xe đen trước mặt…

10 phút sau… Tuấn trầm mặc, suy nghĩ

Từ nãy giờ rồi, thế con Ngọc đâu, hay là….chết mẹ gầm

Tuấn dường như nghĩ ra điều gì, tức giận dùng tay đập xuống bàn nhiều thằng đang uốn nước làm hết hồn phun ra, sặc nước quá trời… Vài thằng thông minh cũng từ từ nhận ra chuyện gì…. Nhưng cũng có nhiều thằng ngu lắm

Đại… đại ca bị gì thế….

Mẹ nó bị lừa rồi, Ngọc, mày hay lắm… thông báo hết tất cả đàn em lục soát hết cái thành phố này cho tao… Tao không tin không tìm được chúng mày…

Tuấn nổi từng tia lửa giận, bóp bể cái ly trà sữa trân châu đang uống dỡ…vài thằng khác nhận lời rồi lấy điện thoại gọi cho đàn em, một vài thằng không làm gì….

Đại ca giờ chúng ta làm gì?

Tuấn còn chưa hết giận cho một cú lừa hồi nãy, đứng dậy rồi rời đi, nói vọng lại cho đàn em

Má.. Về chứ làm con mẹ gì nữa..ở đây cho nhục àk…

Tuấn nói xong, móc ra chiếc chìa khóa rồi lên xe một mình phóng đi trước

Àk.. Dạ…Dạ..

keng keng…bẹp

Tui bây có nghe tiếng gì không?

Không…về mau đi kẻo đại ca lại trách mắng

Một thằng nào đó lên tiếng, vì một âm thanh gì đó, nhưng lại bị bác bỏ ngay, khiến tất cả quên mất chủ đề âm thanh kì lạ… (tất cả máy quay, hướng về một khe hẹp, trong đó có 1 chiếc điện thoại, bên cạnh còn có một bịnh màu trắng)

Rồi cả đám Tuấn lần lượt bỏ lên xe và ra về, trên đường hắn về lại một lần nữa lướt qua hai người… Ngọc thấy vậy mỉm cười cầm tay hắn dẫn đi…

Cuối cùng mọi chuyện cũng xong, đi thôi Không…

Mọi chuyện diễn biến liên tục khiến hắn không hiểu gì cả, từ chạy mệt thấy bà nội tới nhà hàng nhưng lại núp ở con hẻm cách đó cả chục mét, rồi cả chục chiếc xe cả Tuấn chạy ào qua đậu ngay nhà hàng đó, rồi lại có một chiếc xe đen thui dừng trước nhà hàng cả chục phút, rồi tự dưng cả đám Tuấn lại chạy cái ào qua, bây giờ thì Ngọc đang dắt hắn đi tới chiếc xe đen thui kia…

Tới nơi, Ngọc rõ vào chiếc cửa

cốc…… cốc cốc…. cốc…. cốc cốc bẹp

Cái cuối cùng nàng không rõ nữa mà nàng dùng cả bàn tay đánh vào, nhẹ thui, tất cả giống như một ám hiệu gì đó mà hắn không hề biết… rồi tự dưng cái cửa từ từ đi xuống,một bóng người bên trong dần dần lộ ra

cạch

Cái “cửa sổ tự động” theo ý nghĩ của ngu người của hắn từ từ đi xuống kết thúc cũng là lúc bóng người ấy xuất hiện, chính là một cô gái với mái tóc dài hơi soăn ở cuối được nhộm màu xanh nước biển nhạt, đôi môi màu hồng gởi cảm, với bộ đồ đen mang nét bí ẩn cùng huyền ảo, quyến rũ… Cô ấy đưa đầu ra, tay trái nàng khép lại kê lên thành cửa, cầm nàng dựa lên cánh tay trái ấy… Nàng nhìn Ngọc thật lâu rồi mỉm cười… HẮN ĐỨNG HÌNH…

Này sao vợ nhìn lem luốc thế, mới chui vào ổ gà ổ vịt nào àk, mau lên xe đi, chồng mua cho bộ đồ mới nhìn vậy chồng sót xa lắm vợ biết không…

‘ cái what the fuck gì thế này… Vợ…vợ sao? Chuyện gì đã diễn ra thế này?..’ cái ý nghĩ đó lúc nào cũng hiện ngay trong đầu hắn, khiến hắn như biến thành đá, đơ ra đấy, hắn sốc tâm lí quá nặng, hắn nghĩ thì bị bọn Tuấn đánh còn hơn nghe cái dụ này…

Với Ngọc, nàng thì suy nghĩ cái gì đó lại nhìn hắn, nàng tự dưng lo lắng, miệng nàng nhanh nhảu biện minh cho lời nói của cô nàng trước mắt…

Hông.. Hông có âu, chuyện không phải vậy.. Không, Ngọc sẽ giải thích..

Nghe Ngọc nói như vậy, cô nàng trên xe bất giác cười thật lớn, đến che miệng ôm bụng, cười đến mất luôn hai mắt…

Hahaha, lần đầu tiên chồng thấy vợ biểu hiện vậy đó ha.. Sao tính ngoại tìn hả… haha

Ngọc đỏ mặt hết trơn, nắm chặt hai tay, nhấm mắt nằng hét thật lớn

Không có nhaaaaaa..

Haha

Cô gái càng thêm cười thì Ngọc càng thêm lúng túng, sợ Không hiểu nhầm việc gì đó, Ngọc gắn cổ cãi lộn với cô gái trên xe…

Ha ha…thui…thui. lên xe..nói chuyện.ha ha.. Kẻo lại bị bọn chúng phát hiện lại gặp khó khăn…

Hai người nghe vậy, tự dưng bình tỉnh lại, nhanh bước vào trong xe, đóng cửa.. Rồi chiếc xe khởi động, chạy đi dần dần biết mất….Nhưng phía sau chiếc xe ấy lại có một chiếc môtô 500 phân khối cũng khởi động chạy theo…


Trước đó một thời gian ngắn, và cũng tại địa điểm quá cafê đó, một chiếc xe môtô dừng lại trước cửa quán, thằng lái xe đó bước vào bên trong… tên nhân viên thấy vậy chạy lại hỏi

Xin hỏi, quý khách cần gì?

Tên đó bỏ mặt tên nhân viên bước vào vị trí mà Tuấn từng ở đó

Không cần gì, lúc nãy tôi có quên món đồ, giờ chỉ muốn quay lại lấy thôi..

Dạ quý khách cần tôi tìm giúp không

Tên nhân viên, liên tục mỉm cười, nói nhây bên tay thằng lái xe. Nhưng tự nhiên thằng đó rung lên, đôi mắt có chút thất thần rung rẫy, nhưng tự nhiên lại trở lại bình thường..

Mày mau cút xéo ngay cho tao, khi nào tao cần, tự tao sẽ gọi mày..giờ thì mày cút ngay cho tao

Thằng nhân viên sợ cả dựng tóc ráy, cuối đầu xin lỗi rối rít rồi chạy ra ngoài nhưng vừa ra khỏi khu vực ấy tên nhân viên bất giác nở một nụ cười lạnh, chạy nhanh vào một chiếc xe to đùng như cái thùng, rõ cửa rồi bước vào.. Một giọng nói vang lên

Thế nào đã xong chưa…

Tên nhân viên, duỗi thẳng tay đưa lên trán chào

Thưa sếp…tôi đã tìm được thứ ta cần, đã chụp lại còn có cả dấu vâng tay, và tôi đã để lại vị trí cũ để chứng minh mọi chuyện có đúng như ta đoán…

Ông sếp đó mỉm cười nhìn vào màn hình có kẻ chạy mô tô hồi nãy đang lục lung tung trong hàng chỗ ngồi…

Tốt lắm đồng chí…

Quay trở lại thằng đó, hắn đổ mồ hôi lục, đẩy ngã các hàng ghế, cuối cùng thằng đó thở phào nhẹ nhõm khi hắn cũng nhìn thấy..

Phùuuuuu… Cuối cùng cũng gặp…

Hắn nhanh tay cho vào túi quần của mình, nhìn quanh hắn bước nhanh ra khỏi quán, rồi hắn giật mình khi nghe thấy cái gì đó

Không phải nhaaaaaa…

Rất lớn, hắn nhìn về hướng đó, 1 chiếc xe, 2 người phía ngoài, hắn tự dưng mỉm cười điện thoại cho ai đó… bên kia bắt máy

Alô… Có chuyện gì

Đại ca em đã nhìn thấy chúng rồi…giờ sao đại ca

Chúng? Là hai đứa đó sao.. Tốt tốt lắm giờ mày theo dõi chúng có gì thì báo ngay cho tao, giờ thì lần này coi thử nó trốn đi đâu, thành phố này phải có hai người biến mất haha

Giọng bên kia phấn khích

Dạ dạ

Hắn tắt máy điện thoại, nhìn chằm chằm vào 2 đứa trước mặt, đột nhiên cả hai bước lên xe, rồi chiếc xe chạy đi cũng là lúc hắn bật động cơ và chạy theo….

Nhưng cuộc rượt đuổi thầm lặng này không phải hai mà là ba, kẻ bị đuổi 3 người cô gái, Không và Ngọc, kẻ vừa đuổi vừa bị đuổi tên lái xe, kẻ thứ ba chính là chiếc xe to đùng như cái thùng… bên trong chiếc xe còn

*tút… . Tút…. Tút * (chuôn điện thoại)

Alô, chào sếp có chuyện gì ạk?

Xãy ra sự việc, yêu cầu chi viện…

Dạ….

Chính lúc cuộc gọi thoại của tên lái môtô với Tuấn đã vô tình cảnh sát bắt được tín hiệu và cũng nghe được cuộc gọi thoại…


Quay trở lại trên xe, cả hai người con gái nói chuyện với nhau rất vui vẻ, chỉ hắn im lặng, nghe cuộc nói chuyện ấy mà nổi hết da gà, chồng vợ, bà xã, hơny…. Chính Ngọc cũng không phủ nhận chuyện sưng hô này…. Nhưng chỉ là…

Ngọc nói rồi, chỉ là bạn bè nhau thôi… Ngọc và chồng không có ơ..tình í gì cả… Ngọc là nữ 100%

Ngọc nhìn hắn, thấy hắn cứ sao sao, Ngọc lại nghĩ đi đâu rồi cứ giải thích thế hoài mặc dù hắn đã chấp nhận cách sưng hô trên… Nhưng cũng lạ mõi lần Ngọc giải thích là cô gái chen vào

Đúng thế, Ngọc chính xác là giới tính nữ, nhưng tôi ngại cái là giới tính nam haha

Cậu… Không nói với cậu nữa xì…

Ngọc vờ giận, quay mặt ra cửa nhìn đường phố xung quanh… cô gái cũng chỉ biết mỉm cười…

Thôi..thôi xin lỗi nha.. Vợ đừng giận chồng nữa nha…mà vợ còn chưa giới thiệu cho chồng biết cậu trai này là ai đấy, có phải là tình địch với chồng không?

Ngọc như nhớ ra cái gì đó mà quên đi từ nãy giờ , cười hì hì, nàng bắt đầu giới thiệu…

Hì hì, cho Ngọc xin lỗi nha, giới thiệu với chồng đây là Không là học sinh cùng lớp với mình.. Không còn đây là Tiên đầy đủ là Hồ Ngọc Thuỷ Tiên, tên rất hay đúng hông? Tiên là cô bạn thân àk không… là người bạn rất rất thân của Ngọc…

Hắn nghe tên, ôi sao hay quá, nghe hiền diệu quá, có vẻ là người thuỳ mị, nết na…nhưng nhìn cô ấy “1 trời 1 vực” cô ấy rất đẹp, nhưng không vẻ nhẹ nhàng, nàng rất năng động, cá tính…và quyến rũ nữa…

Này….

Ừ hả?

Người nói chính là Tiên, nàng nhìn phía sau, thấy hắn cứ ngẩn ra đấy, không nói gì, mà nhìn nàng, nàng khó chịu gọi hắn…Điều đó khiến hắn giật mình, thoát khỏi sự mông lung suy nghĩ về cô nàng đang láy xe bây giờ….

Việc hắn cứ nhìn nàng như vậy, bất giác cũng làm Ngọc khó chịu, vì chuyện gì đó, mà nàng bất rõ về nó, kẻ đáng ghét đó chính là Không…

……

Cuộc nói chuyện như dừng lại, không ai nói thêm gì nữa, người lái thì nhìn hàng xe nối nhau từng hàng từng hàng, cô gái ngồi cạnh cũng chỉ biết nhìn những ngôi nhà, những dãy tiệm sang xát nhau, những con người vụt qua. Còn hắn, hắn không nhìn gì cả, không phải hắn nhấm mắt mà là hắn không nhìn gù ra hồn cả, nhìn trần xe, cánh cửa, bất giác lại nhìn vào khoảng không hắn bỏ qua hết mọi chuyển động xung quanh, có lẻ chỉ có khoảng không đó mới dành cho hắn…. Rồi cái không gian nhẹ như không ấy lại bất giác nặng nề như ngọn núi ấy đã bị phá vỡ bởi 1 giọng nói..

Sao im lặng hết vậy? Chồng nói gì ik, Không cũng nói gì ik, cả hai lặng chán quá àk..

Giọng đó không thể là Không được mà là Ngọc, cô gái lúc nào cũng vui vẻ, hoà đồng, nói cách khác là “nhiều chuyện”…. Mà cũng nhờ nó “nhiệt độ” cũng giảm hẳn…

Nói chuyện gì? Àk khoang đã tại sao bọn chúng lại muốn cho vợ đi “bệnh viện giường nằm” thế?

Tiên cũng góp lời nói tiếp, thật ra nàng đã thắc mắc chuyện này từ đầu rồi nhưng sự việc diễn ra rồi nàng cũng quên mất đi… Ngọc liền gia nhập chủ đề, nhanh miệng giải thích cho Tiên hiểu

Thật ra, kẻ đó chính là Tuấn, hắn có hiềm khích với Không, nên ra tay với hắn

Tiên vừa lái vừa nhìn qua kiến hậu, thấy hắn cứ ngơ ngơ, nàng cững không biết hắn nhiều nên cũng có chút không quan tâm…

Tuấn àk? Chyện lớn đấy, mà bọn nó nhắm vào cậu ta thì kệ cậu ta, vợ xía vào làm gì, giờ lại chạy bán sống bán chết…

Ngọc nghe thì mỉm cười như tự hào việc mình cũng bị đánh chung

Thật ra vợ cũng có liên quan, nó thích vợ nhưng vợ có thích hắn đâu, đi đâu nó cũng đem đi khoe, bám chân vợ, chồng cũng biết mà, lần này hắn lại hiểu Không chiếm đoạt vợ từ tay nó, nó lấy cớ đó rồi đánh vợ luôn…

Khi nghe đến từ ‘lại hiểu Không chiếm đoạt vợ từ tay nó’ là Tiên sững sờ, nàng hỏi dồn dập vào Ngọc

Chiếm đoạt? Chiếm đoạt là sao cơ? Có phải vợ đã bị hắn ta…. UƯƯư rồi sao?

Tự dưng nàng đỏ mặt, Ngọc ấp úng không biết xử trí ra sao

Uưưư là sao? Tại sao chồng lại nói vậy chứ? Tuấn nghĩ là Không cướp lấy trái tim Ngọc, khiến Ngọc àk…yêu Không vậy thui, chứ UƯƯưư là gì chứ.. Mà thật ra Ngọc có yêu hắn hồi nào đâu…

Tiên với bộ mặt thám tử, hỏi lại 1 lần nữa

Thật sao?

Ngọc lại khẳng định thêm 1 điều nữa

Chứ còn gì nữa

Cuộc nói chuyện giữa hai người, Không nghe rất rõ, lại bàn chuyện của hắn, hắn cũng nhiều lần ngơ ra, lâu lại tập trung nghe từng lời của Ngọc, lại có chút thất thiểu khi không thấy nàng nói ra tình cảm của mình dành cho hắn… Rồi tự dưng nhớ lại cả đống chuyện khó hiểu diễn ra vừa rồi…

Ngọc, giờ Ngọc giải thích chút về sự việc hồi nãy không? Tại sao Tuấn biết chúbg ta mình tới nhà hàng, rồi tại sao Tuấn lại bỏ về khi Tiên đậu xe trước nhà hàng…

Ngọc nghe hắn hỏi, thì đột nhiên nàng bật cười, không phải nàng cười vì sự ngu của hắn mà nàng cười là vì đã lừa 1 cú lừa kép của nàng dành cho Tuấn, nhưng hắn thì không biết điều đó tưởng Ngọc cười mình thì cái tôi hắn trỗi dậy, nhưng biết sao giờ hắn ngu thật mà… Ngọc nhìn xuống thấy Không tỏ vẻ bực dọc thì nàng dường như cũng hiểu được nguyên do, nàng vội giải thích..

Không đừng hiểu lầm, Ngọc cười không phải vì Không mà vì Tuấn, Ngọc đã lừa hắn không chỉ một lần mà là hai lần

Là sao?

Hihi, không còn nhớ lại cuộc trò chuyện giữa Ngọc và Tiên không?

Điều này thì nhớ mọi chuyện là


Tao nè, mày đang làm gì thế mau đến rướt tao đi.. Àk.. Đường số 4, quận tân bình, nhà hàng Mai Hoa kế trường nhanh đi…

Bồ hả..chuyện gì mà gấp thế.. Mày kêu bác tài của mày đi.. Tao đang ngủ…

Không được… Chuyện này gấp lắm tao sẽ giải thích sau mau đến đây đi, tao tìm cách chạy đến nhà hàng trước…KTD.. Nhanh lên… nguy hiểm đến tính mạng

Gì hả tính mạng sao ừ ừ… Tao đến ngay đây


Hắn kể lại xong, nhưng vẫn không thấy điều bất thường hỏi tiếp

Rồi sao? Tôi đâu thấy sự việc gì đâu

Ngọc và Tiên đều há hốc mồm, bất ngờ về cái trí nhớ của hắn, mà lại nghĩ về cái độ ngu hiện tại của hắn “là giả hay thật đây?”, nhưng điều đó sau này sẽ biết, Ngọc tiếp tục giải thích

Thế Không hãy để ý 3 từ lạ ik

Ý Ngọc là KTD

Ngọc bật ngón tay cái, khen hắn, như góp thêm tinh thần cho hắn suy nghĩ thêm, nhưng..

Đúng ák

Là sao?

Ui… KTD thật ra là kí hiệu của Ngọc với Tiên khi gặo sự cố bất ngờ ý nghĩa của nó là Kẻ Theo Dõi ák… Tiên đã hiểu và cùng Ngọc bắt tay là Tuấn một kèo thế đấy…

Không như ngộ ra một điều, mặt như vừa phát hiện ra một điều gì đó, như vẫn cứ ngu ngu sao ý, khiến Ngọc và Tiên nhìn nhau mà cười

bim bim…. BIM KÉT đ- mẹ tụi mày, mày muốn chết àk

Giọng của một ông trung niên chạy chiếc ôtô cùi lần cùng chiều, vì do cười quá độ tay Liên vô thức rơi xuống khiến lạc tay đâm sang bên làn xe kế bên, cơn chửi khiến tất cả bình tỉnh lại, Tiên cố nén cười nhìn phía trước vẻ tập chung mà lái xe, nhưng….

Hihi – Ngọc

Haha ha hahahaa- Tiên

Haha hả ha ha ha ả há hâha – Không

Cười thì vẫn cười….

Chiến xe vẫn băng băng trên đường vẫn chưa dừng lại….