Chương 9: Chương 9

“Tất cả ra ngoài hết cho tôi.”

Thanh Huy mở tung cánh cửa ra, tóc tai quần áo của anh vẫn còn đang ướt do đội mưa về nhà từ bến xe buýt. Chẳng để ý người bên trong là ai và đang làm gì bên trong căn phòng của mình, chỉ biết có người đang tiếp cận cuốn truyện quý giá của mình, nhiêu đó thôi cũng đủ đế khiến Thanh Huy “hắc hóa” và mắng xối xả Thanh Uyên cùng với Phương Nhung.

Thanh Huy ném cái balo lên trên giường, chạy một mạch đến trước chiếc tủ kính, ngó ngó nghiêng nghiêng một lúc thì cơn tức giận mới dịu xuống.

“Anh xin lỗi, Thanh Uyên đưa bạn của em ra ngoài đi.”

Thanh Huy hạ giọng, dịu dàng trở lại. Thanh Uyên trông thấy anh trai của mình như vậy liền kéo tay Phương Nhung sang phòng của mình. Về đến phòng, cô đóng mạnh cửa như tỏ thái độ vì bị mắng vào mặt.

“Chẳng hiểu ông anh này bị sao? Vì muốn cuốn truyện thôi mà, có cần phải nổi nóng như vậy không? Chị Phương Nhung, em xin lỗi chị.”

“Chị không sao, ngày thường anh hai em luôn vậy hay sao?”

“Không đâu chị, bình thường anh ấy dịu dàng lắm, chẳng hiểu sao hôm nay lại như vậy. Chị cũng chẳng động đến cuốn truyện của ảnh đâu mà ảnh lại nổi nóng với chị như vậy.”

Trước thái độ đấy của Thanh Huy, Thanh Uyên cảm thấy kinh ngạc vì cho dù lúc nào cũng hay gây gổ với cô nhưng chẳng bao giờ Thanh Huy gay gắt với cô như lần này cả.

Ngồi nói chuyện thêm được một lát, có tiếng gõ cửa. Biết chắc rằng đó chính là Thanh Huy nên Thanh Uyên gằn giọng.

“Ai đấy? Gõ cửa phòng có chuyện gì không?”

“Anh xin lỗi. Em gửi lời xin lỗi đến bạn của em giúp anh.”

“Được rồi. Nhưng không phải xin lỗi là xong đâu, ít ra anh cũng phải có thành ý chứ.”

“Cái con bé này…. Được rồi, sáng mai ăn gì tao mua.”

Trong phòng, cô gái lẻm lỉnh ấy cười nghiêng ngả vì trò đùa của mình đối với Thanh Huy vì cô hiểu tích cách của anh mình nên bày trò để trả thù người anh trai của mình.

“Em không biết. Anh làm sao đó thì làm. Mua không đúng ý em, em không tha lỗi cho anh đâu. 2 phần anh nhé, bạn em cũng chịu tổn thương nhiều lắm đó.”

“Được rồi. Thôi tao về phòng đây.”

Chẳng nghe thấy tiếng động gì ở phía ngoài cửa, Thanh Uyên lẳng lặng mở cửa phòng Thanh Huy và dòm vào bên trong. Trông thấy Thanh Huy đang tỉ mỉ lau lau dọn dọn cái tủ truyện của mình, còn cuố truyện thì lại đang nằm trên bàn làm việc của anh.

Sau khi dọn xong tủ truyện, Thanh Huy ngồi lên bàn làm việc, lau đi lau lại cái hộp kính đựng cuốn truyện ở bên trong.

“Anh của em đang làm gì bên trong vậy? Chắc còn giận lắm đúng không?” - Phương Nhung ở đằng sau, không nhìn vào bên trong vì sợ sẽ bị Thanh Huy mắng như lúc nãy nhưng vì tò mò mà hỏi nhỏ Thanh Uyên.

“Anh ấy đang chùi cái hộp kính của cuốn truyện ấy. Chẳng hiểu sao anh ấy lại quý cuốn truyện đó như vậy. Chắc là vì cô gái kia. Trễ rồi, em tiễn chị, chị đừng lo, anh ấy không còn giận nữa đâu.”

Đồng hồ cũng đã điểm 10h, bây giờ ngoài đường cũng thưa người hẳn, Phương Nhung cũng xuống nhà chào tạm biệt rồi ra xe để về nhà. Buổi tối ngày hôm nay tuy chỉ là tình cờ và thứ cô bất ngờ lại chính là Thanh Huy. Đến lúc này, đến 90% người mà cô yêu đương qua mạng mấy nay chính là Thanh Huy.

Trên quãng đường trở về nhà, cô suy nghĩ nhiều về Thanh Huy. Trong lòng cô lúc này xuất hiện quá nhiều câu hỏi trái ngược nhau.

Ấn tượng đầu tiên của Thanh Huy với cô lại chính là việc anh nhìn chằm chằm vào cô hôm trước, điều đó khiến cho cô nghĩ rằng anh là kẻ hám sắc và ấn tượng đó xấu đển mức nghĩ đến cô lại nghĩ Thanh Huy chẳng khác nào là “yêu râu xanh”.

Nhưng tối nay lại cho cô thấy một hình ảnh khác của Thanh Huy, cần cù, siêng năng dù cho có lúc anh nổi nóng nhưng bằng một cách nào đó, sự dịu dàng vẫn là điểm cộng mà cô nhìn thấy được ở Thanh Huy.

Đâu đó là hình ảnh Thanh Huy ngồi tỉ mỉ lau chùi cẩn thận món quà anh đã hứa tặng cho cô trong lần gặp mặt đầu tiên, đủ để thấy trong lòng Thanh Huy, cô quan trọng như thế nào, đến mức anh nổi nóng với em giá chỉ vì cho người lạ tiến gần đến cuốn truyện của anh. Nhiêu đó thôi cũng khiến cô cười tít cả mắt.

Cuối cùng là một chút lăn tăn vì từ trước đến giờ cô không thích việc yêu đương trong công ty và đó cũng diễn ra ở phòng Thiết kế của HN Foods trong thời gian sắp tới khi cô nhậm chức. Hơn nữa, cô là sếp của Thanh Huy, và việc yêu đương cùng với Thanh Huy sẽ bị bàn tán.

Những dòng suy nghĩ đó quẩn quanh trong đầu của Phương Nhung suốt quãng đường trở về nhà. Trời thì mỗi lúc mưa một to hơn, ngồi bên khung cửa sổ, những dòng suy nghĩ ấy cứ lẩn quẩn trong đầu của Phương Nhung. Cô không biết đối diện với Thanh Huy như thế nào, xử lí mối tình này sao cho hợp lí nhất.

“Em đã về chưa đấy? Tuần sau đến Phú Hòa, anh sẽ ra đón em nhé.”

Khi đang ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ, tin nhắn của Thanh Huy được gửi đến điện thoại của cô. Cô quên mất thời gian này là thời gian nói chuyện cùng với anh trên ứng dụng hẹn hò. Những suy nghĩ về Thanh Huy khiến cô không còn khái niệm gì về thời gian nữa.

Trong tin nhắn, anh còn khoe về món quà, kể lể rằng đã để người lạ động đến món quà ấy và không quên nói câu xin lỗi với Phương Nhung. Những dòng tin nhắn ấm áp của Thanh Nhung phút chốc làm xua tan đi những cái suy nghĩ vẩn vơ của Phương Nhung từ nãy đến giờ. Cô muốn bây giờ trực tiếp nói cho Thanh Huy biết mình là ai nhưng vì sợ anh sẽ bất ngờ và sốc. Nhưng đây vẫn chưa phải là lúc, cô vẫn cứ là một người bạn gái trên mạng của Thanh Huy mỗi tối và là cấp trên âm thầm đằng sau giúp đỡ anh trên công ty vào mỗi buổi sáng.

Một khi thời điểm thích hợp, cô sẽ cho anh biết toàn bộ sự thật và lí do mình giấu anh những chuyện này. Còn bây giờ thì vẫn chưa phải là lúc.

Tắt ứng dụng, Phương Nhung bước lên chiếc giường quen thuộc của mình, nhưng cố như thế nào, cô cũng không thể ngủ được vì những suy nghĩ và đâu đó là hình bóng của Thanh Huy vẫn đang hiện hữu bên trong tâm trí của cô.

Sáng hôm sau, là ngày Phương Nhung không đến công ty, tính là sẽ ngủ thêm một lát nữa nhưng mùi thơm từ căn bếp đã khiến cô tỉnh giấc.

“Mợ, sáng nay mợ nấu gì mà thơm vậy?” - trong bếp là vợ của Giám đốc Tiến, mẹ của Phương Hạnh đang nấu bữa sáng cho cả nhà.

“Mợ nấu bún bò cho con với cậu đây. Mau đi rửa mặt đi rồi ra ăn cho nóng. Lát còn không đến công ty với cậu đúng không?”

“Dạ, xong hết rồi mợ, tuần sau là có thể đi làm được rồi. Có gì không mợ?”

“Vậy lát con đi siêu thị với mợ nhé. Tối nay mợ mời khách, con cũng ở nhà bữa luôn nhé. Đúng rồi, chiều nay con Hạnh nó sẽ xuống máy bay, con cũng đi đón nó luôn nhé.”

“Dạ mợ, lâu rồi không gặp cái Hạnh, chắc giờ nó lớn lắm mợ nhỉ?”

Phương Nhung đi rửa mặt, nhưng vì đêm qua không ngủ được nên mắt vẫn còn “ngáo ngơ” đi đập chỗ này đá chỗ kia. Dường như Thanh Huy đã chiếm một vị trí nhất định trong lòng của Phương Nhung, lần đầu tiên có người ảnh hưởng đến cô nhiều như vậy?