Bữa tối kết thúc, Phương Nhung và Thanh Uyên vừa bước ra khỏi quán ăn thì bỗng trời đổ mưa to.
“Trời mưa rồi, em lên xe đi, chị đưa về.”
Cả hai về tới công ty, căn phòng của Thanh Huy vẫn còn sáng đèn, chàng trai ấy vẫn tăng ca mặc cho bây giờ cũng đã gần 9h tối, trong công ty cũng không còn một bóng người.
Quả đúng như vậy, cả hai lặng lẽ từ từ nhìn vào phòng Thiết kế thì quả nhiên Thanh Huy vẫn đang say mê với những bản vẽ của mình trên máy tính.
“Đi thôi chị, anh ấy không thích ai làm phiền đến anh ấy trong lúc làm việc đâu.”
Thanh Uyên nắm tay lấy tay Phương Nhung kéo đi, cả hai xuống hầm xe, lấy xe để ra về. Ngồi trên xe, cả hai tiếp tục trò chuyện về bản thân của nhau, về Phú Hòa và cả Thanh Huy. Dường như càng trò chuyện, họ càng cảm thấy giữa họ có những điểm chung đến bất ngờ.
Cả hai cùng thích đi xem phim vào mỗi ngày cuối tuần, ăn những món nướng và ngồi vỉa hè, những lúc rảnh rỗi thì lái xe đi khắp nơi để hóng gió và đặc biệt là có sự hứng thú mãnh liệt với truyện tranh.
“Chị Phương Nhung nè, chị có muốn xem kho báu của anh hai em không? Một kho báu toàn là truyện tranh “limited edition” thôi, bảo đảm chị sẽ thích.”
“Được không đó, anh hai em sẽ không tức giận đâu nhỉ?”
“Không đâu chị, anh hai ngoài mặt là vậy thôi chứ bên trong thương em lắm, em xin một chút là được thôi.”
“Hai anh em có vẻ thân thiết nhỉ? Anh ấy có người yêu chưa, tăng ca đến giờ này chắc là chưa có chứ gì?”
“Không nha, anh hai có người yêu rồi nhưng là quen qua mạng, nên hai người đã yêu xa một thời gian rồi. Thậm chí đến mặt mũi của nhau họ còn chẳng biết thì làm sao yêu nhau được nhỉ?”
“Sao em biết nhìn thấy mặt nhau mới có thể yêu nhau, lỡ như họ yêu những thứ khác của nhau như tích cách hay quan điểm sống thì sao?”
“Chị nói cũng đúng, nhưng dù sao em cũng thấy lo cho anh ấy. Vì cô gái bí ẩn đó mà từ chối biết bao nhiêu mối tình ở công ty. Lúc gặp nhau mà không ưng nhau chắc anh ấy sẽ thất vọng lắm.”
Phương Nhung ngẩn ngơ một lúc, chắc cô đang nghĩ đến bản thân mình và mối tình của mình trên mạng. Rõ ràng cô hiểu những cảm giác mà Thanh Uyên đang nói tới vì chính cô cũng đang trong một mối quan hệ như vậy.
“Tối nay anh tăng ca, em nhớ đừng tăng ca quá sức, nhớ ăn tối đầy đủ rồi nghỉ ngơi sớm nhé. Anh về sẽ nhắn tin cho em nhé. Em đừng lo.”
Đúng 9h, một tin nhắn được gửi tới điện thoại của Phương Nhung, đó là tin nhắn của người yêu trên mạng của cô. Thanh Uyên trông thấy biểu tượng ứng dụng ấy của Phương Nhung thì lấy làm ngạc nhiên.
“Ơ kìa, trùng hợp vậy? Cô gái mà anh trai em đang quen cũng từ ứng dụng này. Sao lại có thể trùng hợp như vậy?”
“Chị không biết, chị mới dùng ứng dụng này, giờ nó phổ biến nên cũng có thể là trùng hợp với anh trai em thì sao?”
Chạy được một đoạn, chiếc xe cũng đã về tới trước cửa nhà của Thanh Uyên. Mẹ của cô - bà Tâm đang đứng trước cửa nhà đợi cô vì trời thì mưa to mà chưa thấy bóng dáng của cô đâu.
“Này, sao giờ này mới về nhà. Anh hai mày đâu? Đây là ai đây?” - bà Tâm vừa trông thấy Thanh Uyên đã bắt đầu càm ràm cô con gái của mình.
“Anh hai chắc ở lại tăng ca, con đưa chăn cho ảnh rồi, mẹ đừng lo. À đây là chị Phương Nhung, cấp trên tương lai của con, nãy tình cờ gặp chị ấy nên đưa con về.”
“Con chào cô, con là Phương Nhung, lần đầu tiên đến nhà không có mang quà tặng cô, mong cô thông cảm ạ.” - Phương Nhung lễ phép, cúi đầu chào bà Tâm.
“Không sao, cháu tới nhà chơi là mừng rồi, trời mưa to lắm, cháu vào nhà đi chứ để lạnh.”
Phương Nhung bước vào nhà, cô ngay lập tức cảm nhận được sự ấm áp toát lên từ bên trong căn nhà này, tuy không lớn lắm nhưng lại tạo cho cô cảm giác gia đình từ căn nhà này.
Ngồi xuống bộ ghế đặt ở phòng khách, bà Tâm mang ra cho Phương Nhung một tách trà nóng, bánh ngọt và cả kẹo để mà mời khách. Vì trời đang lạnh nên Phương Nhung uống một cách ngon lành đó và cùng trò chuyện với bà Tâm trong khi Thanh Uyên đang thay đồ ở trên lầu.
“Chị ơi, chị lên đây đi.” - Từ trên lầu, tiếng của Thanh Uyên vọng xuống.
“Dạ con xin phép.”
Phương Nhung rời đi để lại đằng sau là nụ cười hài lòng của bà Tâm, ấn tượng của bà Tâm với Phương Nhung thật sự tốt, trong mắt bà, cô là một cô gái lễ phép và rất biết cách nói chuyện và làm cho người lớn vui thông qua những câu chuyện đó. Bà Tâm rất vui lòng vì Thanh Uyên có thể quen biết được một người bạn như vậy.
Trở lại với Phương Nhung và Thanh Uyên, hai cô gái lúc này đã ở bên trong căn phòng của Thanh Huy. Và đúng như lời “PR” của Thanh Uyên, căn phòng của Thanh Huy chắng khác nào là một thư viện mà bên trong chưa toàn là những cuốn truyện tranh nổi tiếng được anh sưu tầm từ những phiên bản đầu tiên.
Còn với Phương Nhung, thử tưởng tượng một cô gái năm nay đã trên dưới 30 như hóa thành một cô nhóc 3 tuổi và lạc vào xứ sở thần tiên vậy. Cô gần như chìm đắm vào trong cái thế giới truyệt tranh bên trong căn phòng của Thanh Huy.
“Đấy, chị thấy sao, có đúng như những lời em nói hay không? Đây là gia sản của anh trai em đấy, ổng nâng niu nó như báu vật của mình vậy, chẳng bao giờ cho mẹ và cả em đụng vào đống truyện tranh này đâu.”
“Đúng là như vậy, quả là đồ sộ. Trong này có những cuốn mà chị còn chẳng có, cứ tìm kiếm suốt mà thôi. Anh hỏi thử anh trai của em có bán lại những cuốn truyện này không?”
“Chắc chắn là không rồi? Những cuốn này chẳng khác gì sinh mạng của anh trai em cả. Ngoài cái chị mà anh trai em đang quen chắc chẳng bao giờ ảnh tặng cho ai đâu.”
“Liên quan gì cô gái đó.”
“Chị không biết rồi. Chị gái đó cũng có sở thích y hệt như anh trai em. Chị nhìn xem bên kia kìa, cuốn đó là cuốn quý nhất của ảnh mà ảnh vẫn mang đi làm quà ngày gặo mặt cho cô gái kia đó chị. Nghe anh trai em nói là tuần sau hai người sẽ gặp nhau khi cô ấy chuyển tới Phú Hòa này. Em đang rất là mong được gặp chị gái đó.”
Nhân lúc Thanh Uyên đang luyên thuyên, Phương Nhung bước gần đến cuốn truyện tranh mà Thanh Uyên đã chỉ trước đó. Cuốn truyện tranh được Thanh Huy đặt bên trong một tủ kính, nằm riêng biệt với những cuốn truyện khác. Rõ ràng, Thanh Huy rất yêu cô gái ấy mới đem thứ quý giá như vậy làm quà ra mắt.
Và trong một khoảnh khắc bị cuốn vào vẻ đẹp của cuốn truyện đó, Phương Nhung chợt nhận ra đó chẳng phải là cuốn truyện mà người con trai cô đang quen kia từng khoe hay sao?
Trùng hợp chăng? Không phải, lấy tấm hình trước đó mà đối phương gửi cho cô, rõ ràng đó chính là cuốn truyện đó, kể cả cái tủ truyện phía sau cũng chính là tủ truyện bên trong căn phòng của Thanh Huy.
Không thể có sự trùng hợp như vậy được? Không lẽ người ấy chính là Thanh Huy?
“Anh vừa về tới nhà rồi em nhé.”
Điện thoại của Phương Nhung nhận được tin nhắn, và đó cũng là tin nhắn đến từ chàng trai kia. Và một tiếng rầm phát ra, khiến cả hai giật mình.
Trước mặt của cả hai bây giờ là Thanh Huy với một tâm trạng tức giận sau khi mở cửa ra và trông thấy Thanh Uyên cùng cô gái trước đó đã sỉ vả đang chạm tay vào tủ truyện của mình.
Sự xuất hiện của tin nhắn ấy và sự có mặt của Thanh Huy cùng với đó là cuốn truyện đặc biệt kia càng khiến Phương Nhung dần tin rằng, người yêu qua mạng của mình và Thanh Huy chính là một người.
Nhưng tại sao lại là Thanh Huy, người trước đó bị chính cô mắng là biến thái và còn va vào anh nữa?
Tại sao chứ?