Chương 10: Chương 10

Sáng ngày hôm nay, Phương Nhung cùng với mợ mình dạo vòng quanh siêu thị. Tâm trạng của mợ hôm nay trông phấn khởi hơn ngày thường vì như mợ nói Phương Hạnh sẽ trở về sau quãng thời gian du học ở nước ngoài và dự định sẽ ở lại nước trong mỗi quãng thời gian để giúp đỡ điều hành HN Foods.

“Mợ, trông mợ hôm nay có vẻ phấn khởi, cái Hạnh nó về ở đây luôn với mợ chắc mợ vui lắm.”

Mợ không nói gì, chỉ thấy mợ cười tươi, càng lúc mợ cười càng rực rỡ, tuy không nói nhưng nụ cười ấy đã thay lời nói của mợ. Nhưng có điều mà Phương Nhung thắc mắc từ nãy đến giờ.

“Mợ, chỉ có cái Hạnh thôi, sao mợ lại mua nhiều thứ như vậy? Ăn không hết đâu mợ.”

“Xời, cái này đâu phải cho mỗi cái Hạnh với cháu ăn đâu.”

“Vậy tối nay còn người nào khác hả mợ?”

“Đúng rồi, tối nay bà ngoại cái Hạnh ghé chơi với lại mợ còn mời thêm một vài người bạn, cái người hôm bữa mợ kể rằng đã cứu mợ đấy. Nay sẵn dịp này nên mợ cũng muốn mời người ta tới dùng bữa tối để cậu mợ nói lời cảm ơn người ta.”

“Chà, vậy là con phải chuẩn bị bụng rồi. Chắc tối nay sẽ được ăn nhiều món ngon lắm mợ nhỉ?”

Hai mợ cháu vừa cười vừa nói, đi qua gian hàng nào đều tiện tay lấy thêm vài món khiến cho xe đẩy chẳng mấy chốc đã đầy ắp. Trưa nay Giám đốc Tiến không về nên hai mợ cháu có một bữa ăn trưa cùng nhau trước khi ra sân bay đón Phương Hạnh trở về nước.

Chuyến bay của Phương Hạnh là đầu giờ chiều nên sau khi dùng bữa trưa xong thì cả hai mợ cháu đã có mặt ở sân bay để đợi chuyến bay hạ cánh. Nhưng ở sân bay, cả hai được gặp Giám đốc Tiến cùng với sếp Kiên và cả Thanh Huy.

Nếu như sếp Kiên và Thanh Huy đã cùng với nhân viên sân bay vào bên trong để thay thế một số bảng hiệu quảng cáo HN Foods trong phòng chờ thì Giám đốc Tiến lại ở ngoài. Phần vì vào cũng chẳng giúp được gì, phần thì biết mợ cháu Phương Nhung sẽ đến nên cố tình đứng đợi cả hai.

Và cứ thế cả ba cùng đợi chuyến bay hạ cánh vào lúc 2h hơn. Và khi sân bay thông báo chuyến bay của Phương Hạnh đã đáp được gần 1 tiếng nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng của cô con gái đâu khiến bố mẹ Phương Hạnh cảm thấy sốt ruột.

Cảm giác lo lắng bắt đầu khi sân bay tiếp tục thông báo những chuyến bay tiếp theo đã hạ cánh nhưng bóng dánh của Phương Hạnh thì mãi vẫn là bí ẩn. Giám đốc Tiền đi đi lại lại, mắt không ngừng nhìn vào bên trong phòng chờ, ánh mắt lộ rõ sự lo lắng.

“Cậu, mợ, cái Hạnh kìa.”

Phương Nhung là người đứng gần nhất với cửa ra vào phòng chờ nên cô dễ dàng nhìn thấy bóng dáng của Phương Hạnh từ xa. Chưa vui mừng được bao lâu, chưa đỡ lo lắng được mấy phần thì nhìn bước đi của Phương Hạnh lại khiến cả nhà lo lắng hơn nữa.

Phương Hạnh bước ra, cô đang được 2 người đàn ông dìu từng bước từng bước trông thật nặng nề và dường như cô đã gặp sự cố gì đó ở bên trong phòng chờ với cái chân của mình.

“Con có sao không, sao lại như thế này?” - mợ trông thấy con gái đi tập tễnh liền tỏ ra lo lắng liền đến dìu con gái của mình.

“Dạ, con không sao. Lúc nãy ở trong phòng chờ xém một tí nữa là gặp phải tai nạn nhưng may có hai anh này nên mới chỉ bị thương nhẹ ở chân thôi mẹ.”

Phương Hạnh vừa trấn an mợ, vừa chỉ tay về phía 2 người đàn ông bước ra cùng với mình đang loay hoay với đống đồ đã lỉnh kỉnh bên người.

“Cảm ơn 2 cháu đã giúp….”

Mợ vội vàng cầm tay một trong hai người đàn ông, ân cần cảm ơn nhưng khi người đàn ông ấy ngẩng mặt lên thì lại khiến mợ bất ngờ.

“Sao lại là cô?”

“Sao lại là tụi cháu? Tụi cháu làm gì ở đây?”

Hai người đàn ông đứng trước mặt mợ và Phương Hạnh với khuôn mặt lấm lem đó là sếp Kiên và Thanh Huy. Chính hai người trong lúc làm việc đã vô tình cứu Phương Hạnh tránh khỏi việc bị đống hành lí đè lên người trong khi di chuyển ra khỏi phòng chờ.

Cũng chính vì sự nhanh nhẹn ấy của Thanh Huy nên may mắn là Phương Hạnh chỉ bị thương nhẹ, cũng không ảnh hưởng gì đến gân cốt và xương. Và đó cũng chính là lí do lúc nãy Phương Hạnh lại ra lâu như vậy.

“Dạ, tụi cháu đang có chút việc ở đây. Đây là con gái của cô ạ?”

“Đúng rồi, nó mới về nước hôm nay. Chưa chi mà đã gây họa cho hai đứa rồi. Cô cảm ơn hai đứa nhiều nhé.”

Ngay lúc này, từ xa Giám đốc Tiến và Phương Nhung vội vã đẩy chiếc xe lăn ở phòng y tế đến vì trông thấy Phương Hạnh tập tễnh nên ông bố đã nhanh trí chạy đi mượn ngay chiếc xe lăn để vợ mình ở lại với Phương Hạnh.

“Phương Hạnh, cái con bé này, con có bị làm sao không? Con làm ba lo chết đi được.”

Giám đốc Tiến vừa thở hổn hển vừa cà lăm hỏi thăm tình hình của con gái rượu của mình mặc cho cả Phương Hạnh và mợ đang cười vì dáng vẻ ấy của Giám đốc Tiền.

“Con không sao. Chỉ bị thương ngoài da thôi, xíu là sẽ hết ngay thôi, cần chi bố phải mượn xe lăn của người ta như vậy?”

“Con bé này, sao lại không cần cơ chứ? Lỡ như nặng hơn thì biết tính làm sao? Mà hai cậu trai trẻ lúc nãy là ai vậy?”

“Đó là hai người cứu con gái ông đó. Ơ?”

Quay qua quay lại, mợ nhận ra cả sếp Kiên và Thanh Huy đã đi từ lúc nào. Có lẽ vì mải mê chú ý đến Giám đốc Kiên và hai chị em Phương Nhung nên quên mất để ý hai chàng trai trẻ kia.

“Bà nói ai cơ? Hai chàng trai đó đâu, để tôi còn cảm ơn người ta nữa.”

“Vừa ở đây cơ mà? Thoáng chốc đã không thấy đâu rồi. Chắc là đi làm việc của mình rồi cũng nên.”

“Thế thì làm sao tôi cảm ơn người ta được bây giờ? Bà đó.”

“Ông yên tâm, tối nay thế nào cũng sẽ gặp thôi.”

“Ý bà là sao? Tối nay có thêm khách à?”

“Đúng rổi, đó là ý của bà ngoại Phương Hạnh, muốn mời cậu trai trẻ đã giúp tôi hôm trước, trùng hợp hôm nay chính cậu ta đã giúp con gái mình nên tối nay ông coi cảm ơn người ta sao cho được đấy. Thôi chúng ta về chuẩn bị bữa tối thôi.”

Cả gia đình bốn người vui vẻ rời khỏi sân bay và trở về nhà. Bữa ăn tối nay mợ đã đặc biệt mời đến gia đình Thanh Huy, Tường Vy như lời dặn dò của bà ngoại và cả sếp Kiên. Với tất cả mà nói, đây như một cuộc gặp bình thường nhưng với Thanh Huy và Phương Nhung, tối nay rất có thể Thanh Huy sẽ biết cô gái đã mắng anh hôm trước sau này sẽ chính là sếp của mình.

Và đó cũng sẽ mở đầu cho chuỗi ngày “đấu đá” của cả hai ở HN Foods trước khi sự thật về nhau được phơi bày.