Chiều hôm ấy, tại nhà của Giám đốc Tiến, mợ cùng với Phương Nhung và Phương Hạnh đang chuẩn bị bữa tối từ đống đồ đã mua ở siêu thị từ trước đó. Còn Giám đốc Tiến thì đang dọn dẹp sân vườn, nơi sẽ tổ chức bữa tiệc vào tối nay.
Lúc này tiếng chuông cửa vang lên, Giám đốc Tiến cũng dừng công việc của mình lại để tiến ra mở cửa.
“Mẹ, mẹ tới rồi à? Tường Vy, cháu tới rồi à?”
Phía ngoài cửa, mẹ vợ của Giám đốc Tiến cùng với cháu gái nuôi của mình là Tường Vy vừa tới cùng nhau. Giám đốc Tiến định đóng cửa thì bị bà ngăn lại.
“Khoan từ từ hẵng đóng, phía sau vẫn còn người chưa tới. Đợi một lát.”
Giám đốc Tiến từng nghe vợ mình nói tối nay cô còn mời thêm một số người khách nhưng không biết họ là ai và có mối quan hệ gì với mẹ vợ của mình khiến bà đứng ở sân chờ chứ chưa vội vào bên trong nhà.
“Đến rồi kìa.”
Trước cửa nhà Giám đốc Tiến, chiếc xe của sếp Kiên xuất hiện, từ trên xe, sếp Kiên cùng với Thanh Huy và Thanh Uyên bước xuống xe trước sự kinh ngạc của cả hai bên.
“Ơ, Giám đốc. Đây là nhà của Giám đốc à? Thật trùng hợp.”
“Ơ Kiên, sao cậu lại ở đây? Còn có cả Thanh Huy nữa. Hai cậu tại sao lại ở đây?”
Lúc này bà mới tiết lộ rằng cả ba là khách mà con gái bà mời đến tối ngày hôm nay nhưng thật sự cũng chẳng hiểu rõ lí do gì đằng sau, bà chỉ biết rằng Thanh Huy từng cứu con gái của bà và còn là hàng xóm của Tường Vy nên đến chung cùng với bà.
“Mọi người đến hết rồi à? Mời mọi người vào trong.”
Từ trong nhà, mợ cùng với Phương Nhung, Phương Hạnh xuất hiện và từ đây hàng loạt cuộc gặp mặt bất ngờ diễn ra.
“Chị Phương Nhung? Sao chị lại ở đây?” - bắt đầu là Thanh Uyên khi cô gái này nhanh mắt trong thấy Phương Nhung từ khi cô vừa bước chân ra khỏi nhà.
Phương Nhung cũng bị Thanh Uyên làm cho kinh ngạc và còn ngạc nhiên hơn khi trước mắt là sự xuất hiện bất ngờ của Thanh Huy. Và chính Thanh Huy cũng kinh ngạc khi gặp được Phương Nhung bên trong nhà cấp trên của mình.
“Em này, em còn bảo là có mời thêm người giúp đỡ con gái mình lúc nãy. Khi nào họ sẽ tới vậy, có biết đường đến nhà mình không?”
“Đâu cần đâu anh, họ đứng ngay kia kìa.”
Mợ chỉ tay về phía Thanh Huy. thêm một lần nữa, Phương Nhung lại bất ngờ về mối “duyên phận” của mình đối với Thanh Huy nó lại nhiều đến như vậy.
“Thì ra là hai cậu. Cảm ơn hai cậu đã giúp đỡ con gái của tôi. Xin giới thiệu đến hai cậu, đây là Phương Hạnh, con gái của tôi từ nước ngoài trở về. Sắp tới con bé sẽ đến bộ phận của cậu đấy, Kiên.”
Phương Hạnh bẽn lẽn đứng trước mặt Thanh Huy và sếp Kiên, nhẹ nhàng mỉm cười và nói lời cảm ơn vì sự giúp đỡ của cả hai. Nhưng lúc này, Phương Nhung đã để ý thấy được ánh mắt của Phương Hạnh dành cho Thanh Huy khác hoàn toàn so với ánh mắt dành cho sếp Kiên.
Đó không phải là ánh mắt biết ơn với người đã giúp đỡ mình mà đó là ánh mắt của một cô gái “lỡ” rơi vào bể tình với một người con trai ngay từ lần đầu gặp mặt. Cô không biết trước đó đã xảy ra chuyện gì nhưng chắc chắn chuyện xảy ra không bình thường.
“Mọi người mau vào nhà đi. Đừng có đứng đó mãi như vậy?”
Mợ ân cần mời tất cả vào bên trong nhà, ánh mắt của Phương Hạnh lúc này chẳng rời khỏi Thanh Huy, còn Thanh Huy lại có chút rụt rè và cố gắng né khỏi ánh mắt của Phương Hạnh. Nhưng với Phương Nhung, anh lại có chút khách sáo, nhẹ nhàng cúi chào khi trông thấy cô. Rõ ràng anh vẫn còn cảm thấy áy náy vì lần trước đã mắng cô vì cô xuất hiện trong căn phòng của mình.
Vào bên trong nhà, Tường Vy cùng Thanh Uyên xuống cùng phụ nấu ăn với mợ còn Thanh Huy và sếp Kiên thì ra sân vườn để phụ Giám đốc Kiên dọn dẹp.
“Mẹ, cái anh cao cao ấy, mẹ quen anh ấy như thế nào vậy?”
Phương Hạnh trong bếp cứ kè kè bên cạnh mợ để “moi” thông tin về Thanh Huy. Cả Phương Nhung và Thanh Uyên bên cạnh cũng tò mò về lần gặp nhau của cả hai nên cũng ngẩng đầu lên mà hóng chuyện.
“Con nói Thanh Huy đó à. Cậu ấy hôm trước cứu mẹ, mẹ bị giựt túi xách, nhờ có cậu ấy nên mẹ mới lấy lại được túi xách. Nghe cảnh sát bảo cậu ấy còn bị thương khi đang bắt cướp ấy. Mẹ tìm kiếm cậu ấy để hậu tạ nhưng tìm mãi mà vẫn không tìm được ra cậu ấy, nhưng lại tìm thấy ở nhà Tường Vy.”
“À à, thì ra anh ấy tên Thanh Huy.” - Phương Hạnh có vẻ hài lòng về những thông tin ban đầu mà mình đã “điều tra” ra được về Thanh Huy.
“Thì ra là hôm ấy, hôm đó anh ấy về nhà với cái chân bị thương, hỏi sao anh ấy cũng không trả lời.” - lúc này Thanh Uyên lên tiếng khiến cho Phương Hạnh chú ý vì đó là thông tin liên quan đến Thanh Huy.
Sự tò mò khiến cô gái ấy bưng toàn bộ rổ rau đang lặt từ chỗ của mợ sang nơi mà Thanh Uyên đang ngồi.
“Anh ấy là gì của chị vậy ạ?” - ánh mắt long lanh của Phương Hạnh khi đang mong chờ câu trả lời của Thanh Uyên.
“Đúng rồi, anh ấy là anh trai của chị, em biết anh ấy à?”
“Dạ, lúc nãy ở sân bay nếu không có anh ấy thì chắc giờ người em đã chằng chịt vết thương rồi.”
“Anh ấy là vậy đó, hay giúp người như vậy đó, nhiều khi toàn mang vết thương về nhà.”
“Mà chị nè, anh ấy có người yêu chưa?”
Câu hỏi bất ngờ của Phương Hạnh lại khiến Phương Nhung ho sặc sụa khiến ai nấy đều ngạc nhiên trước hành động đó của cô. Nhưng cùng với đó cũng là sự tò mò của cô về câu trả lời của Thanh Uyên.
“Hình như là có rồi. Nhưng chị ấy ở xa nên hình như ảnh cũng chưa từng gặp bao giờ.”
“Sao lại vậy? Không lẽ anh ấy yêu qua mấy cái ứng dụng hẹn hò qua mạng.”
“Em cũng biết à? Hình như anh ấy quen được một cô gái qua đó ấy. Nghe đâu tuần sau cả hai sẽ gặp mặt ở Phú Hòa này. Em thích anh ấy à, sao hỏi nhiều về anh ấy như vậy?”
Câu hỏi của Thanh Uyên khiến Phương Hạnh đỏ mặt liền quay về hướng của mợ đang nấu món súp. Thanh Uyên và Phương Nhung bật cười vị sự dễ thương ấy của cô gái trẻ nhưng đối với Phương Nhung mà nói, cô có chút lo lắng khi trong thấy em họ của mình đang để mắt đến “người tình bí mật” của mình.
Và cả buổi tối hôm ấy, Phương Hạnh luôn chọn ngồi cạnh Thanh Huy, dùng cho anh sự chăm sóc ân cần và có phần đặc biệt. Ai nấy nhìn vào đều biết rằng Phương Hạnh dường như đã thích chàng trai này rồi.
Nhưng có một người, ngồi đối diện Thanh Huy lại không thích cảnh tượng đang diễn ra trước mặt mình.
Còn Thanh Huy, vẫn là sự rụt rè so với chút nồng nhiệt của Phương Hạnh và có gì đó né tránh ánh mắt của Phương Nhung.
Đồ ăn thì ngon, bữa tiệc thì vui vẻ nhưng có người đang không vui vì những gì diễn ra trên bàn ăn.