Chương 6: Chương 6

Tối hôm ấy, trở về căn phòng quen thuộc của mình. một ngày trôi qua với biết bao nhiêu chuyện buồn vui lẫn lộn. 9h tối, khung thời gian quen thuộc của Thanh Huy cùng với cô bạn gái qua mạng của mình. Mỗi buổi tối, nếu không có việc đột xuất gì xảy ra thì Thanh Huy cùng cô gái sẽ online và tâm sự với nhau về những chuyện buồn vui trong cuộc sống.

Vừa ngồi vào chiếc bàn máy tính của mình, màn hình vừa bật sáng là một tin nhắn từ cô gái kia xuất hiện phía dưới góc của màn hình. Ai đã từng có những mối quan hệ qua Yahoo sẽ hiểu được cảm giác này, cái cảm giác vừa thấy tin nhắn của đối phương là mọi điều mệt mỏi, buồn phiền trong lòng dường như tan biến mất.

“Ngày hôm nay của anh như thế nào vậy? Kể cho em nghe đi xem nào?”

“Hôm nay của anh xảy ra nhiều việc lắm. Thiệt là mệt mỏi. Thế còn em, ngày hôm nay của em như thế nào vậy?”

“Em cũng như anh vậy. Cũng gặp khá là nhiều chuyện vui buồn lẫn lộn có cả bực mình nữa. Anh kể trước em nghe đi.”

Thanh Huy bắt đầu kể cho cô bạn kia nghe về những chuyện mà anh đã trải qua ngày hôm nay. Từ việc anh phải sửa chữa lỗi lầm của mình đến việc giúp đỡ người phụ nữ kia và gặp lại trong tiệc sinh nhật của Tường Vy, cô gái bí ẩn anh gặp ở công ty cũng được anh kể một cách tỉ mị cho người phía bên kia màn hình.

“Cô gái bí ẩn? Tại sao anh lại nói cô ta như vậy?”

“Em không biết đâu. Cô ta trông lạnh lùng lắm, chưa chi đã nói móc anh với sếp anh chỉ vì anh thoáng nhìn về phía cô ta mà thôi. Cô ấy còn mắng anh là biến thái nữa.”

“Ha ha. Anh làm gì mà để người ta gọi mình là biến thái vậy. Anh làm gì phật ý người ta hay sao?”

“Không hề, anh chỉ thoáng nhìn về phía cô ta thôi. Chắc là cô ta nghĩ bọn anh có ý đồ gì với cô ấy vậy.”

“Nhưng tại sao anh lại nhìn cô ta?”

“Chỗ đó là nơi chỉ có nhân viên của công ty được tới thôi. Cô ấy trong khá lạ mắt mà còn xuất hiện ở đó nên anh chỉ là ngạc nhiên thôi.”

“Không được vậy nữa nghe chưa, sắp tới em đến Phú Hòa, em sẽ tính số anh sau.”

“Anh cũng mong ngày em đến Phú Hòa lắm đây. Giờ đến lượt em kể anh nghe chuyện của em xem nào.”

Câu chuyện của hai người cứ thế tiếp diễn đến tận tối muộn. Cô gái kia chia sẻ chuyện của mình một cách thoải mái, dường như cái màn hình máy tính không thành vấn đề giữa hai người. Thanh Huy chỉ mong chờ một ngày nào đó được gặp người con gái kia để thỏa nỗi nhớ mong hằng đêm.

Trời cũng đã về khuya, cuộc trò chuyện cũng kết thúc với nhừng dòng tin nhắn đầy yêu thương cùng như voice chat chúc nhau ngủ ngon. Tắt màn hình máy tính, Thanh Huy leo lên chiếc giường của mình, suy nghĩ về cảnh gặp nhau giữa anh và cô gái kia trong tương lai rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, vẫn như mọi ngày, Khánh Lâm đến đi làm cùng với Thanh Huy nhưng nay có thêm cả Thanh Uyên vì sáng nay cô em gái của Thanh Huy sẽ có buổi phỏng vấn với sếp Kiên để bắt đầu công việc của mình ở HN Foods theo dạng thực tập.

Hôm nay cô em của Thanh Huy diện một chiếc vay trắng với họa tiết những bông hoa cục hoa mi, khiến cô gái ngày thường năng động bao nhiêu thì ngày hôm nay trông “bánh bèo” bấy nhiêu, xinh xắn và đáng yêu, khác hẳn với phong cách hàng ngày của cô.

“Nay mày phải theo anh, đừng có mà làm loạn lên đấy. Ở nhà sáo cũng được nhưng ở đây là công ty, đừng có mà giở thói công chúa với tao nghe chưa.”

“Dạ, trưởng phòng Thanh Huy.”

“Mà ngoại trừ sếp Kiên với thằng Lâm ra thì đừng nói ai biết mày là em tao, tao không muốn người ta vì tao mà châm chước cho mày, nghe rõ chưa.”

Thanh Uyên gật gù ngay sau lời dặn dò của người anh của mình. Hai anh em đến trước cửa HN Foods, Thanh Huy không quên dặn dò đứa em gái tinh nghịch của mình trước khi chính thức bước chân vào công ty.

“Thanh Uyên đến rồi đó à. Theo anh lên phòng làm việc, phỏng vấn một lát rồi anh dẫn em sang nhận việc.” - Từ đằng sau, sếp Kiên cũng vừa tới công ty, trông thấy anh em Thanh Huy đứng trước cửa công ty.

“Cậu nữa, cậu không thể nói chuyện đàng hoàng với con bé hay sao. Trông, nhìn hôm nay con bé nó kìa, chẳng khác nào công chúa cả.” - sếp Kiên quay sang chất vấn Thanh Huy.

“Xì, bình thường như thằng con trai, nay đi làm lại hóa công chúa. Chẳng hiểu kiểu gì.” - Thanh Huy bĩu môi trước lời bênh vực của sếp Kiên dành cho đứa em gái của mình.

Nhưng đừng hiểu lầm, từ nhỏ đến lớn, chính Thanh Huy là người chăm lo và yêu thương Thanh Uyên vô bờ bến, nhiều khi mẹ của hai vắng thì chính anh là người lo cho em gái của mình từng chút từng chút một. Thanh Uyên cũng dành những sự yêu thương và kính trọng cho người anh của mình. Tuy rằng có hơi cộc cằn nhưng tình cảm của hai anh em từ xưa đến giờ vẫn không thay đổi.

Thanh Huy vào công ty trước, còn Thanh Uyên thì cùng sếp Kiên tiến lên phòng làm việc của mình để phỏng vấn trước khi nhận việc. Tuy là quen biết nhưng những cái quy trình này thì không thể bỏ qua được.

Buổi phỏng vấn diễn ra trong khoảng 30 phút vì sếp Kiên được thông báo rằng sắp có một cuộc họp quan trọng nên anh buộc phải kết thúc sớm buổi phỏng vấn cùng với Thanh Uyên.

“Lát nữa, em mang bản CV này xuống phòng nhân sự ở tầng hai, đưa cho phòng Nhân sự và họ sẽ đưa em lên văn phòng của Thanh Huy để nhận việc. Anh đã báo phòng Nhân sự đâu vào đó rồi. Bây giờ anh phải đi họp, em ngồi đây một lát rồi hẳn đi sau nhé.”

Sếp Kiên rời khỏi phòng làm việc, Thanh Uyên thì ngồi ngay ngắn theo như lời dặn của sếp Kiên. Những lúc như thế này, cô lại mang cuốn sổ nhỏ mà cô hay mang theo bên mình ra để vẽ những hình ảnh, sự việc mà cô trải qua hằng ngày. Và hôm nay cô vẽ lại hình ảnh người anh cộc cằn của mình - Thanh Huy.

Cô say mê trong từng nét vẽ, hình ảnh của Thanh Huy được cô vẽ lại dưới góc nhìn hài hước mà quên mất những thứ đang diễn ra xung quanh.

“Em cũng khéo tay đấy nhỉ?”

Từ đằng sau, giọng nói của một cô gái khiến Thanh Uyên giật mình mà quẹt một đường thẳng thật dài thật đậm ngang khuôn mặt của Thanh Huy khiến cô gái ấy khó chịu.

“Chị xin lỗi, khiến em giật mình.”

Tuy tức giận nhưng nhớ đến lời của Thanh Huy, cô gái ngày thường mạnh mẽ cũng trở nên dịu dàng. Hơn nữa, cô gái kia còn chủ động đưa Thanh Uyên cục tẩy để cô tẩy bớt đi vết bút chì kia.

Trước mặt Thanh Uyên lúc này là một cô gái trẻ tuổi, xinh đẹp và đang khoác lên mình bộ đồ công sở sang trọng và phòng cách. Và đó dường như là hình mẫu là Thanh Uyên luôn hướng tới và phút chốc cô gái ấy bị cuốn vào sức hút của cô gái bí ẩn kia.

“Dạ, em cảm ơn. Chị đến đây tìm sếp Kiên đúng không ạ? Sếp Kiên đi họp rồi chị.”

“Vậy à, nhưng em là ai, tại sao lại ở đây?”

“Dạ em là sinh viên thực tập, sáng nay sếp Kiên phỏng vấn em. Em tên là Thanh Uyên.”

“Thì ra là vậy. Chị là Phương Nhung, Chị xin lỗi vì làm hỏng bức tranh của em. Mà em thực tập ở phòng nào mà cần sếp Kiên phỏng vấn vậy?”

Cô gái đó không ai khác chính là Phương Nhung, cô ấy hôm nay có mặt ở đây để cùng sếp Kiên bàn giao công việc trước khi thay thế vị trí của sếp Kiên vào tuần sau và tình cờ gặp Thanh Uyên ở đây.

“Dạ, em phỏng vấn phòng Sáng tạo bộ phận Thiết kế ạ.”

“Vậy trùng hợp quá. Từ tuần sau chị cũng sẽ bắt đầu công việc của mình ở bộ phận đó. Vậy chúng ta có duyên quá rồi còn gì nữa. Mong em sẽ giúp đỡ chị.”

“Chị đừng nói như vậy. Em chỉ là sinh viên thực tập thôi, còn phải học hỏi thêm nhiều. Nếu chúng ta đã có duyên như vậy, em tặng chị bức tranh này, đây là anh của em, nhưng đây cũng là kỉ niệm của hai chị em mình, mong chị nhận món quà này của em.”

Xé tờ giấy vẽ Thanh Huy và trao cho Phương Nhung, Thanh Uyên không ngờ rằng người đối diện mình lại chính là sếp của Thanh Huy, người hôm qua gây ra cho anh của cô sự ức chế.

Nhưng khác với Thanh Huy, nếu đó là ấn tượng ban đầu chẳng mấy tích cực thì đây lại là một sự khởi đầu suôn sẻ cho một mối quan hệ giữa hai cô gái với nhau sau này.

Phương Nhung cũng vui vẻ nhận món quà nhỏ ấy từ cô bé đứng trước mặt mình với một sự chân thành. Cô còn ngồi đó và nói chuyện cùng Thanh Uyên thêm một lúc nữa trước khi bộ phận Nhân sự liên hệ với Thanh Uyên về hồ sơ của cô trước khi nhận việc nên cả hai đành tạm biệt nhau, không quên lưu số điện thoại của nhau.

Thanh Uyên nhanh chóng hoàn thành thủ tục của mình tại phòng Nhân sự và được dẫn đến bộ phận Thiết kế của Thanh Huy.

“Chào mọi người, em là Thanh Uyên, từ bây giờ em sẽ thực tập ở phòng mình, mong sẽ được học hỏi được nhiều điều từ mọi người.”

Nhân viên tại bộ phận Thiết kế hô hào chào mừng Thanh Uyên ngoài một người vẫn dưng dửng như chẳng hề quan tâm - đó không ai khác là người anh của mình. Và trùng hợp là chỗ ngồi của Thanh Uyên lại là bên cạnh Thanh Huy.

“Ở nhà ám chưa đủ hả con bé kia. Ám lên tới đây.” - Thanh Huy bỉu môi, tỏ vẻ chán chường.

Nhưng đáp lại thái độ đó của Thanh Huy là một sự hào hứng, phấn khích pha chút hồi hộp của Thanh Uyên vì đây dù sao cũng là công việc đầu tiên của cô. Và với cuộc gặp mặt cùng với Phương Nhung, cuộc sống văn phòng của Thanh Uyên cũng bắt đầu từ đây.

Hơn hết, cô cũng vô tình bước chân vào mối quan hệ phức tạp, dở khóc dở cười của Thanh Huy và Phương Nhung. Bức tranh mà cô tặng cho Phương Nhung cũng vừa in là cái duyên giữa hai con người tưởng chừng xa lạ mà lại quen thuộc với nhau kia.