“Tại sao cậu lại để một sai lầm như diễn ra vậy Thanh Huy. Từ trước đến nay, cậu luôn là người khiến tôi yên tâm nhất trong số những người ở đây nhưng lần này cậu khiến tôi thất vọng nhiều như vậy.”
Sau khi trở về công ty, Thanh Huy rửa sơ khuôn mặt lấm lem bùn đất của mình, thay vội chiếc áo thun cất trong tủ đồ, từ từ chậm rãi bước chân vào phòng làm việc của sếp Kiên đang đợi sẵn.
Vừa trông thấy nét mặt tức giận của sếp Kiên, Thanh Huy cúi đầu xin lỗi thì nhận được cơn thịnh nộ đến từ người sếp của mình. Anh không giải thích về sai sót của mình, và nhận toàn bộ trách nhiệm tr“Trách nhiệm gì mà trách nhiệm. May Giám đốc Tiền nghĩ cho những cố gắng của cậu với lần này kịp thời phát hiện nên cũng khong chuyện này.
ông truy cứu gì. Cậu đó, chấn chỉnh ngay cho tôi. Sắp tới sếp mới về rồi, còn khó tính hơn cả tôi nữa.”
Thanh Huy thở phào nhẹ nhõm khi nghe thấy sai lầm của mình không ảnh hưởng gì mấy đến lợi ích của công ty nhưng sau khi nghe “review” của sếp Kiên với Trưởng phòng mới của mình thì lại căng thẳng.
“Thôi, không có gì phải căng thẳng cả. Tối ghé nhà chú Hiền, ăn sinh nhật con gái chú ấy, chú mới gọi tôi.”
“Chú Hiền cũng mới nói tôi lúc nãy. Lát còn sửa xong cái bản kế hoạch cho dự án sắp tới rồi sẽ qua sau. Chắc lại tăng ca nữa rồi.”
“Này này, công việc thì vẫn còn đó. Dự án đó là của tôi với cậu cùng lo nên không cần bận tâm đâu. Hôm nay cậu không được vui, tối nay cứ tan ca sớm đi, tôi với cậu cùng Khánh Lâm qua nhà chú Hiền. Tối nay chúng ta phải ăn chơi một bữa cho thoải mái.”
Chần chừ một lúc sau, sếp Kiên cũng nói vậy, sẵn hôm nay gặp chuyên không vui cho đến chuyện của bọn cướp nên Thanh Huy cũng xuôi theo ý tưởng của sếp Kiên.
“Nè, chân cậu làm sao thế? Sao lại cà nhắc thế kia, có chuyện gì xảy ra à?” - Thanh Huy quay về phòng, nhìn thấy dáng đi cà nhắc của anh, sếp Kiên liền thắc mắc hỏi.
“Lúc nãy trên đường về có xảy ra chút chuyện nên ngã nên giờ chân hơi đau. Cũng không sao, chỉ là trầy da một chút thôi.”
“Cậu chẳng cẩn thận gì cả. Mau kiếm người yêu đi để có người lo lắng cho cậu, chứ cứ như thế này khi nào bác Tâm mới hết lo cho cậu chứ?”
Thanh Huy chỉ có cười và đẩy cửa rồi rời khỏi phòng làm việc của sếp Kiên, tâm trạng của anh lúc này đã khá hơn trước nhiều. Ngồi xuống bàn làm việc, Thanh Huy thở dài vì dù sao sai lầm của mình cũng đã được xử lí một cách êm xuôi.
Đặt tay lên chiếc máy tính của mình, Thanh Huy bắt đầu làm việc với những đầu công việc vẫn còn dang dở. Thời gian cũng vì vậy mà trôi qua nhanh chóng, chẳng mấy chốc giờ tan ca cũng đã tới, Thanh Huy cũng đã hoàn thành khoảng 90% dự án nên cũng cảm thấy hài lòng với chất lượng công việc ngày hôm nay của anh.
Đó cũng là lúc người bạn thân thiết Khánh Lâm cũng xuất hiện sau khi hoàn thành công việc ở bộ phận sản xuất.
“Thanh Huy, đi thôi, anh Kiên đang đợi ở dưới sảnh đó.”
“Đợi một tí, còn một chút nữa là xong rồi.”
Sau khi File đã lưu xong, Thanh Huy nhanh chóng thu dọn đồ dùng của mình và cho vào một cái balo, anh cũng không quên mang theo bộ quần áo bị lấm lem lúc sáng để mang về nhà cho bà Tâm xử lí giúp vì có vẻ như anh không giỏi việc giặt giũ cho lắm.
Nhà chú Hiền là ngôi nhà nằm đối diện nhà của Thanh Huy, từ lâu chú đã là một người hàng xóm tốt bụng của gia đình Thanh Huy. Sếp Kiên trên công việc là đối tác nhưng khi về nhà sếp Kiên gọi chú Hiền là cậu. Cũng chính vì vậy mà từ nhỏ Thanh Huy cùng Khánh Lâm và sếp Kiên đã chơi thân với nhau.
Hôm nay sinh nhật con gái của chú Hiền, cô gái ấy tên Tường Vy, bằng tuổi và là bạn học chung lớp với Thanh Uyên. Tường Vy khác với Thanh Uyên, tuy học chung cấp 3 và cùng đậu vào trường Đại học Phú Hòa nhưng cô lại chọn ngành chuyên về xử lí thực phẩm để học. Nhưng giữa Thanh Uyên và Tường Vy luôn có một sợi dây liên kết vô cùng chắc chắn từ khi còn học cấp 3 tới giờ.
Tối hôm ấy, nhà chú Hiền được trang hoàng lộng lẫy bởi ánh đèn được chú chuẩn bị từ chiều, không chỉ có vậy, chú Hiền cũng tự tay chuẩn bị tất cả những món ăn trong buổi sinh nhật ngày hôm nay. Mẹ của Tường Vy mất sớm nên từ lâu mọi công việc trong nhà đều do một tay chú Hiền sắp xếp.
Mang trên tay chiếc bánh kem thay cho quà sinh nhật, Thanh Huy cùng với sếp Kiên và Khánh Lâm xuất hiện khi trời cũng đã bắt đầu tối. Ánh đèn rực rỡ càng làm cho buổi tiệc trở nên lung linh hơn.
Nhân vật tối nay là Tường Vy, cô diện chiếc váy xòe màu trắng là quà của Thanh Uyên tặng cô vào lúc chiều, trong cô chẳng khác gì một nàng công chúa bước ra từ truyện cổ tích. Một vẻ đẹp dịu dàng, thơ ngây của một cô gái mới lớn.
Tường Vy cắt chiếc bánh kem trong tiếng vỗ tay, tiếng hú hét của những vị khách được chú Hiền mời đến trong buổi tối ngày hôm nay.
Ting, ting.
Tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên khi tất cả chuẩn bị bước vào bữa tiệc.
“Mọi người cứ dùng tự nhiên, tôi ra xem thử là ai.” - Chú Hiền tháo chiếc khăn ăn trên cổ xuống và chạy về phía cửa nhà.
Một lúc sau, chú Hiền bước vào với một hộp quà khá lớn trên tay, theo sau chú là hai người phụ nữ. Người đi trước là một người phụ nữ khá lớn tuổi, nhìn vào chắc cũng đã hơn 70 nhưng trông vẫn còn minh mẩn lắm. Bà mặc một chiếc áo dài đơn giản màu xanh be, dáng đi vẫn còn khá cứng cáp.
Theo sau bà là một người phụ nữ ngoài 50, trông quý phái và sang trọng. Bà trông phúc hậu, dáng đi thì thanh thoát, cử chỉ thì lịch sự với những người có mặt trong buổi tiệc ngày hôm nay.
“Xin giới thiệu với mọi người, đây là bà và mẹ đỡ đầu của Tường Vy. Bà mới từ nước ngoài trở về nên đến đây để cùng chung vui với con bé.”
Tiếng vỗ tay dài và vang, đâu đó vẫn có những tiếng xì xào nhưng đa phần đều bất ngờ vì từ lúc Tường Vy biết đi chưa bao giờ nghe nói tới việc con bé có bà hay mẹ đỡ đầu.
Hai người phụ nữ ấy được chú Hiền mời vào ngồi chung bàn với Tường Vy, trông con bé hạnh phúc ra mặt vì mấy năm nay mới được gặp lại người bà của mình. Tuy chỉ là bà và mẹ đỡ đầu nhưng có thể thấy mối quan hệ giữa họ rất thân thiết.
“Ơ, là cậu thanh niên đó?”
Bất chợt, mẹ đỡ đầu của Tường Vy nhận ra một ai đó trong đám đông, ánh mắt bà hướng về phía bàn của Thanh Huy với sự vui mừng. Bà ấy từ từ bước đến gần Thanh Huy, tay bắt mặt mừng với cậu và không ngừng cúi đầu với cậu trước sự kinh ngạc của tất cả mọi người.
“Cảm ơn cậu nhiều lắm!!” - Vừa cúi đầu, người phụ nữ ấy vừa nói.
“Dạ, dạ bác là ai vậy ạ? Tại sao lại cúi đầu với cháu như vậy ạ?” - nét mặt ngại ngùng hiện rõ lên trên khuôn mặt của cậu thanh niên ấy.
“Cháu quên chuyện sáng nay rồi sao?” - Người phụ nữ ngạc nhiên.
“Chuyện sáng nay? Cháu xin lỗi cô nhưng cháu có thể cô là ai vậy ạ?”
Trong đầu Thanh Huy lúc này nhớ man mán về chuyện sáng nay vì một phần chuyện đó diễn ra khi anh vừa giải quyết xong mớ hỗn độn nên khá mệt mỏi, phần là vì sau khi lấm lem bùn đất nên anh cũng chẳng để ý gì đến khuôn mặt của người phụ nữ kia.
“Sáng nay cháu bắt thằng ăn trộm túi xách của cô sáng nay, cháu không nhớ à?”
Lúc này, Thanh Huy mới nhận ra người đang đứng trước mặt mình là người mà lúc sáng mình vừa giúp họ. Vốn bản tính lo chuyện bao đồng nhưng không muốn nhận báo đáp nên Thanh Huy cũng chẳng để ý gì đến gương mặt của người mà mình ra tay giúp đỡ.
“À dạ, sáng nay lo về công ty nên cũng không hỏi thăm cô, cô không bị làm sao chứ ạ?”
“Cô không sao cả, cũng may là có cháu. Chứ nếu không cô cũng không biết mọi thứ sẽ như thế nào nữa.”
Cuộc hội ngộ bất ngờ trong bữa tiệc sinh nhật Tường Vy cũng là khởi đầu cho những bất ngờ khác sẽ xảy ra trong tương lai với Thanh Huy.
Nhưng tất cả đều đang đợi Thanh Huy ở tương lai, đêm nay anh đang tận hưởng niềm vui bên gia đình và những người thân của mình.