Chương 4: Chương 4

Vài tiếng trước, sau cú va chạm như trời giáng của mình với cô gái anh gặp ở trong quán cà phê ở tầng 2 - Phương Nhung thì Thanh Huy chỉ kịp nói lời xin lỗi và rồi ba chân bốn cẳng chạy đi giải quyết mớ hỗn độn do mình gây ra.

Do mọi lần Khánh Lâm cho anh quá giang xe, có gì thì anh cũng mượn xe của Khánh Lâm nhưng lần này lại khác, nói đúng hơn là anh quên mất nên chạy bộ đến nơi xảy ra sự việc, cách công ty gần 2 cây số.

“Mấy anh mau dừng tay lại.”

Tiếng thở hổn hển từ chàng trai vừa chạy gần 2 cây số từ công ty đến đây khiến mọi công việc dừng lại.

“Mọi người mau dừng tay đi. Lát nữa sẽ có một cái banner sẽ được chuyển tới để thay thế cho tấm banner sai thông tin như này. Phiền các anh tháo xuống giúp tôi.” - Thanh Huy vừa thở vừa nói.

“Sao vậy Huy. Có sai sót gì à, cậu ngồi nghỉ ngơi đi, để chúng tôi tháo xuống.”

Người quản lí công việc ở đây tên Hiền - một đối tác lâu năm của Thanh Huy, cũng là một người bạn của cô Tâm - mẹ Thanh Huy.

“Chú Hiền, chú giúp con tháo cái banner này xuống nếu không cháu mất việc như chơi đấy chú.”

“Mày sao vậy Huy, mấy năm nay làm việc với mày, lúc nào mày cũng cẩn thận, có bao giờ mày để chuyện này xảy ra đâu.”

Thanh Huy chỉ biết cười trừ, uống một ngụm nước. Banner thay thế cũng được đối tác nhanh chóng mang đến và đội của chú Hiền cũng đã hoàn thành xong công việc thay thế banner mới nhanh chẳng kém.

“Mày xem còn sai sót gì không? Cứ thức đêm thức hôm như mày, sớm muộn gì cũng như người mất hồn thôi.”

“Dạ chú, ổn hết rồi đó chú. Cháu cảm ơn chú nhiều lắm.”

“Được rồi, chú cháu với nhau mày còn khách sáo với tao làm gì. Tụi tao về, tối nay có rảnh thì sang nhà chú chơi, mời luôn bà Tâm với con bé Uyên, tối nay sinh nhật con gái chú.”

Thanh Huy gật đầu lia lịa, miệng thì nói “okay” không ngừng rồi “cảm ơn chú” liên tục cho tới khi chiếc xe chở đội của chú Hiền rời đi. Đứng dòm sản phẩm của mình được treo lên một cách tuyệt đẹp, Thanh Huy thở dài vì mọi chuyện đã được giải quyết xong.

Gom đồ và dọn dẹp lại một lần nữa khu vực làm việc của đội chú Hiền thêm một lần nữa vì dù sau đây cũng là mặt tiền của một trong những nơi sang trọng và đông đúc nhất Phú Hòa nên Thanh Huy càng phải cẩn thận hơn.

Xong xuôi mọi việc, Thanh Huy lê từng bước chân mệt mỏi trên con đường trở về công ty, đường về công ty sao nay xa và mệt mỏi như vậy, bước chân như đeo chì còn đối mắt thì mơ mơ màng màng thể hiện rõ cái sự mệt mỏi của mình.

“Cướp, cướp.”

Từ phía bên kia đường, tiếng kêu của một người phụ nữ trung niên cất lên, đang hớt hải đuổi theo một tên thanh niên đang thục mạng chạy về phía Thanh Huy. Và vốn bản tính “thích lo chuyện bao đồng” huống hồ chi tên trộm lại chạy về hướng của mình nên anh cũng quyết định ra tay “trừ bạo anh dân”.

Tên trộm càng ngày càng tới gần, hắn không ngừng xua tay, quơ con dao hắn cầm trên tay và hét lớn “Tránh ra mau” nhưng Thanh Huy không cho đó là sự đe dọa. Anh nhẹ nhàng đưa chân mình ra ngáng đường tên trộm khiến hắn ngã nhào. Chiếc ví của người phụ nữ kia rơi ra vệ đường.

“Thằng nhãi này. Mày dám xen vào chuyện của ông mày. Mày tới số rồi con ạ.”

Tên trộm điên cuồng lao vào Thanh Huy nhưng được cái mặc dù chẳng biết một thế võ nào để đánh trả nhưng được cái người anh to hơn tên trộm nên dễ dàng vật hắn ta xuống đất. Cả hai lăn lộn trên mặt đường. chẳng ai giúp được Thanh Huy một tay. ai nấy đều lăm le điện thoại trên tay để quay lại rồi đăng lên mạng xã hội mặc cho Thanh Huy càng lúc càng đuối sức.

Đến lúc này, từ trong đám đông, hai cảnh sát đang tuần tra xuất hiện, nhanh chóng giải tỏa đám đông và mang hai thanh niên đang vật nhau cùng người phụ nữ về công an phường.

Tại cơ quan công an, người phụ nữ kể hết đầu đuôi mọi chuyện cho công an nghe nên Thanh Huy nhanh chóng được thả ra còn tên cướp thì bị nhốt lại. Tuy nhiên, vì vi phạm gây rối trật tự công cộng nên anh bị giữ làm và làm bản kiểm điểm.

30 phút sau, sau khi viết xong bản kiểm điểm, anh được công an thả về. Bước ra khỏi cơ quan công an, Thanh Huy lúc này trông chẳng khác nào tên bụi đời, tay chân lấm lem, chiếc ao sơ mi sáng nay còn thẳng thón thì cũng đã rách một vào chỗ và đã chuyển sang màu vàng vì bùn đất.

“Cậu thanh niên, cậu ra rồi đó à. Cảm ơn cậu vì lúc nãy đã ra tay giúp đỡ nếu không tôi cũng không biết làm sao.”

Mặc dù được thả về trước nhưng vì đợi ân nhân của mình nên người phụ nữ ấy vẫn đứng đợi phía trước cửa cơ quan công an. Vừa trông thấy Thanh Huy, bà đã chạy đến để hỏi thăm tình hình ân nhân của mình.

“Dạ không sao đâu cô. Con cũng không giúp được gì. May mắn là cô không sao.”

“Cháu tên gì, sau này làm sao tìm được cháu để cô hậu tạ.”

“Cháu tên Huy, Thanh Huy. Nhưng nếu cô hậu tạ hay gì đó thì cháu xin từ chối ý tốt của cô nhé. Cháu cứu cô vì cháu thích lo chuyện bao đồng vậy thôi. Cháu có việc cháu đi trước, hẹn gặp lại cô sau.

Nói xong, Thanh Huy vác cái banner lỗi kia bước đi một cách chậm rãi và từ tốn.

“Đúng là một thanh niên tốt, sau này có cợ hội sẽ hậu tạ cậu ta. Cậu điều tra giúp tôi xem cậu ta là ai rồi báo lại với tôi ngay.”

Người phụ nữ ấy leo lên chiếc siêu xe đậu dưới đường từ lâu, trường khi đi bà cũng không quên ngoáy nhìn lại hướng mà Thanh Huy đã rời đi nhưng lúc này bóng dáng anh đã không còn đâu.

Còn với Thanh Huy, bước chân lúc này của anh không chỉ còn là mệt mỏi nữa mà còn thêm đau vì có lẽ trận xô xát lúc nãy đã khiến chân anh bị thương. Anh ngồi bên vệ đường, nhẹ nhàng rút điện thoại của mình ra.

“Ước gì em ở đây thì thật tốt biết bao. Anh có thể chia sẻ với em những chuyện anh đã gặp ngày hôm nay, cùng với anh giải tỏa. Anh mong em đến Phú Hòa từng ngày từng ngày.”

Màn hình điện thoại là những dòng tin nhắn của anh cùng PNhung1007 - cô gái đang hẹn hò online cùng với anh.

“Cậu nhanh về công ty đi. có việc gấp. Nhanh nhé.”

Tin nhắn của sếp Kiên hiện lên trên màn hình điện thoại của cậu. Nghe giọng điệu gấp gáp ấy của sếp Kiên làm anh quên đi mệt mỏi và cả sự đau đớn, chạy một mạch về công ty.

Và tại cửa công ty, lần thứ 3 anh có sự chạm mặt với cô gái bí ẩn kia, mặc dù lần này chỉ là thoáng qua mà thôi nhưng lại để lại cho Phương Nhung ấn tượng ban đầu về Thanh Huy.