Khi mà Thanh Huy đang ba chân bốn cẳng chạy đến hiện trường thì ở HN Foods, sếp Kiên đang một mình một ngựa đối mặt với cơn thịnh nộ đến từ vị Giám đốc tuy bình thường là một người hiền dịu nhưng sẽ sẵn sàng đóng vai phản diện nếu như cấp dưới của mình mắc sai lầm.
“Cậu làm chức cái chức Trưởng phòng bao nhiêu năm rồi. tại sao lại còn mắc sai lầm sơ đẳng như vậy?”
“Thưa Giám đốc, tôi thành thật xin lỗi Giám đốc.” - sếp Kiên cũng chỉ đứng đó cúi gầm mặt, anh không thể nói được bất cứ điều gì ngoài lời xin lỗi.
“Xin lỗi? Cậu nghĩ xin lỗi là xong hay sao. Cậu có biết nếu như bên đối tác không sớm phát hiện thì sẽ như thế nào hay không?”
“Thưa Giám đốc, Thanh Huy đã được cử xuống hiện trường để giải quyết vấn đề, chắc có lẽ bây giờ cũng đã thu dọn xong sản phẩm lỗi.”
Sếp Kiên vừa dứt câu, cánh cửa phòng Giám đốc có tiếng gõ cửa, từ bên ngoài, cô gái bí ẩn lúc nãy anh gặp ở quán cà phê nằm ở tầng 2 của công ty bước vào.
“Anh nghĩ mọi chuyện sẽ được giải quyết êm xuôi khi chỉ cần thu dọn mớ rắc rối mà phòng sáng tạo của các anh đã gây ra hay sao?”
Cô gái áo đen ấy với giọng điệu “dạy đời” và đầy thách thức khiến cho sếp Kiên ngay lập tức tỏ thái độ không hài lòng.
“Thưa cô, cô là ai vậy? Đây là phòng Giám đốc, cô không thể nói nhăng nói cuội ở đây được.”
Nhưng dường như câu hỏi đó của sếp Kiên lại không nằm trong mắt của cô, cô lơ đi sự có mặt của sếp Kiên mà tiến tới trước mặt của Giám đốc.
ng
“Giám đốc Tiến, chào ông, rất vui vì được gặp lại ông.”
Lúc này, cơn giận dữ của Giám đốc Tiến mới được dịu đi, ông cũng từ từ xoa dịu đi cơn nóng giận của sếp Kiên vì thái độ của cô gái kia đối với mình và việc cô gái ấy tự tiện xen vào giữa cuộc đối thoại của anh với Giám đốc Tiến.
“Nào nào, Kiên, cậu bớt nóng. Tôi xin tự giới thiệu, đây là Phương Nhung, sau này sẽ là Trưởng phòng sáng tạo thay cho vị trí của cậu đấy. Mau bắt tay chào mừng đi nào.”
Đến lúc này, sếp Kiên mới giật mình khi mà người sẽ thay thế anh lại chính là người mà anh cùng với Thanh Huy gây ra sự hiểu lầm lúc nãy.
“Chào cô, tôi là Kiên, rất vui được làm việc cùng cô.”
“Chào anh, tôi là Phương Nhung, từ sau này mong anh sẽ giúp đỡ tôi trong công việc và cả cách nhìn người của mình nữa.”
Sếp Kiên vô cùng kinh ngạc với cô gái này, ngay từ ấn tượng đầu tiên của cô đối với anh đã không tốt rồi nhưng không ngờ ngay sau khi thân phận thật được hé lộ thì cô vẫn để trong bụng những hành động của mình và Thanh Huy lúc nãy, Còn khó chịu hơn khi lời nói đó của vị trưởng phòng kia lại mang đậm sự mỉa mai.
Sếp Kiên không biết phải đối mặt với cô gái kia ra sao vì có nói tiếp thì sẽ lại bị mỉa mai tiếp thôi nên anh từ biệt Giám đốc Tiến và Phương Nhung. Đóng cảnh cửa phòng Giám đốc, anh thở phào, lần đầu tiên anh cảm thấy khó thở và áp lực trước một người nhiều đến như vậy.
Lúc này, chợt anh nghĩ đến Thanh Huy, người liên can như anh mà còn bị mỉa mai như vậy, nếu là người trong cuộc thì chẳng biết cô gái ấy sẽ “chém” Thanh Huy bầm dập như thế nào nữa. Nghĩ tới mà anh cảm thấy ớn lạnh, nổi hết cả da gà.
Còn chàng trai tội nghiệp Thanh Huy thì lúc này đang mải mê xử lý mớ rắc rối mà bản thân mình gây ra nhưng không thể biết được điều gì đang chờ đón mình ở công ty.
Và lúc này, thân phận thật của Phương Nhung cũng được hé lộ như lời đồn rằng cô là người quen của Giám đốc Tiến.
“Cậu. Cháu nhớ cậu lắm.” - Phương Nhung chạy đến ôm chằm lấy Giám đốc Tiến
“Cái con bé này, sao giờ này mới chịu tới đây giúp cậu.”
Phương Nhung là cháu gái ruột của Giám đốc Tiến, gọi bằng cậu. Phú Hòa cũng chính là quê hương của cô. Cô từ nhỏ đã mất mẹ và do một tay cậu mình nuôi nấng. Khi xưa chính bố mẹ của Phương Nhung cũng một tay nuôi nấng Giám đốc Tiến nên ông rất mang ơn người chị, người anh rể của mình. Chính vì lí do đó mà Phương Nhung được ông coi như con gái ruột của mình vậy. Cái tên HN Foods một nửa của cái tên ấy được lấy từ tên của Phương Nhung, nửa còn lại là tên con gái duy nhất của ông - Phương Hạnh.
Từ nhỏ, tình cảm của hai cậu cháu đã rất tốt, lớn lên, Phương Nhung rời Phú Hòa để vào Khánh Định - thành phố lớn bậc nhất của nước để học tập và lập nghiệp. Chẳng mất mấy năm, Phương Nhung đã có trong tay một công ty về Marketing cho chính tay mình thành lập.
“Cháu còn phải lo công việc ở nhà rồi mới tới Phú Hòa với cậu được chứ. Phú Hòa giờ thay đổi nhiều cậu nhỉ?”
“Con nhỏ này, mày đã đi được bao nhiêu năm rồi, giờ lại nói như vậy. Mấy năm nay có thấy vào thăm cậu đâu. Đợi cậu kêu ca mới chịu bỏ cái công ty nhỏ xíu ấy mà về phụ chú một tay.”
“Nhưng nó là sự nghiệp của con mà cậu. Thương cậu con mới về Phú Hòa này đó.”
“Chắc không, hay là có lí do khác.” - Phương Nhung chỉ biết cười trừ trước câu hỏi ấy của Giám đốc Tiến.
“Không có đâu cậu, nhớ cậu nên mới về thôi.”
“Thôi cô nương, tôi còn lạ gì cô. Mà nè, lát về ăn trưa cùng với cậu. Mợ với con Hạnh nghe tin con về mừng tới mức quên ăn quên ngủ cơ. Đợt này về cứ ở nhà cậu đi, con Hạnh còn có người bầu bạn.”
“Thiệt vậy không cậu, con cũng nhớ mợ lắm. Nhớ món ăn của mợ nữa. Vả lại con muốn mình có cuộc sống riêng, chỉ ăn chực nhà cậu thôi.”
“Cái con bé này. Thôi cũng sắp đến giờ cơm trưa rồi. Hai cậu cháu mình về ăn trưa thôi chứ để mợ đợi.”
Hai cậu cháu Phương Nhung cười nói vui vẻ một hồi lâu thì đồng hồ cũng vừa điểm giờ cơm trưa. Những lúc như thế này thì căn tin lúc nào cũng đông người nên sẵn dịp này, Giám đốc Tiến giới thiệu Phương Nhung với những nhân sự chủ chốt trong công ty với tư cách Trưởng phòng sáng tạo vừa mới được bổ nhiệm.
Nhìn mặt ai nấy đều có chút sự e dè, dè dặt và đâu đó cũng có những sự bàn tán xôn xao về thân phận của Phương Nhung. Điều đó khiến cô khó chịu, và sự khó chịu ấy vẫn cứ tiếp diễn trong cô trên cái quãng đường từ sảnh lễ tân ra tới xe oto đậu trước cửa công ty.
Ngay lúc này, Thanh Huy trở về công ty từ hiện trường. Tay chân lấm lem bùn đất, chẳng còn cái thần thái tươi vui như lúc sáng nữa.
“Chào Giám đốc.”
Thanh Huy trông thấy Giám đốc Tiền ngoài cửa thì chào vội và nhanh chân đi vào bên trong càng nhanh càng tốt. Trông cái sắc mặt khó coi cùng tướng mạo như mới đi vật trâu về của Thanh Huy khiến Phương Nhung tò mò về chàng trai mà mới sáng nay thôi đã gây cho cô ấn tượng không tốt rồi.
“Cậu, người đó là ai vậy, sao trông lại hớt ha hớt hải như thế kia mà mặt mũi còn lấm lem bùn đất như thế kia?”
“À, cậu ta tên là Thanh Huy. Là một nhân tài đấy, làm việc ở phòng sáng tạo của con đấy. Tuy tính tình có hơi chộp giật nhưng trong công việc lại cực kì nghiêm túc. Mà chẳng hiểu sao hôm nay lại gây ra sai lầm như thế này.”
“Chộp giật? Con thấy khó ưa, biến thái thì đúng hơn?”
“Sao con lại nói như vậy? Con quen cậu ta à?”
“Dạ không, chỉ là có chút ấn tượng thôi. Không có gì cả, mình đi thôi chứ để mợ đợi cơm ở nhà.”
Nói xong câu, hai cậu cháu lên xe, chiếc xe từ từ lăn bánh. Phương Nhung lúc này rút chiếc điện thoại ra nhắn tin cho người bạn mà mình làm quen được trên ứng dụng hẹn hò online hệt như Thanh Huy.
“Sáng giờ anh bận lắm à? Không thấy anh nhắn tin cho em? Em nhớ anh nhiều lắm.”
Và cứ như thế, hai con người khác nhau bắt đầu có những liên kết với nhau dẫn đến những sự việc dở khóc dở cười sau này.