Trúc Lan sờ sờ cằm, nguyên thân quả thật mắn đẻ, dù trải qua mười năm chiến loạn cũng không ngừng sinh con. Ước chừng hai người họ có sáu đứa con, nếu thêm một đứa nữa là có thể triệu hồi bảy anh em Hồ Lô rồi.
Đầu tiên kể đến là lão đại, năm nay hai mươi mốt tuổi, đầu óc khá giống nguyên thân, thuộc dạng người không có thiên phú học tập, nhưng bù lại có sức lực. Có điều dưới uy lực của roi mây, vẫn thuộc Tam Tự Kinh, Bách Gia Tính, Thiên Tự Văn.
Lão đại mười lăm tuổi đã thành thân, cưới Lý thị thôn bên cạnh. Được sáu năm đã có ba người con, cháu trai lớn năm tuổi, cháu trai nhỏ ba tuổi và cháu gái nhỏ một tuổi.
Truyền thừa của một gia đình rất quan trọng, đây cũng là nguyên do Lý thị thẳng eo ưỡn ngực.
Lão nhị hai mươi tuổi, đây là đứa bé đáng thương, trước có ca ca lớn hơn một tuổi, sau có muội muội nhỏ hơn một tuổi, thành ra không được nhiều sự quan tâm. Tính cách trầm lặng, không đánh không hé răng, giống ông cố nội đã qua đời. Bởi lẽ ấy, mặc dù thông minh hơn lão đại, cũng không được nhiều chú ý. Lớn lên tính tình đã định, cũng thành thân sớm, cưới cô nương họ Triệu, hắn dùng lương thực đổi tức phụ. Về sau sinh cháu gái lớn ba tuổi, trước mắt trong bụng Triệu thị còn có đứa bé sắp ra đời.
Trúc Lan híp mắt, lão nhị luôn im lặng, nhưng là đứa có chủ ý lớn nhất trong nhà.
Lão tam mười chín tuổi, con gái lớn, gả chồng sớm, có hai đứa nhỏ.
Trúc Lan im lặng, nàng không chỉ là bà nội mà còn là bà ngoại.
Lão tứ mười bốn tuổi, rất khôn khéo, nghe nói giống bà cố nội đã qua đời, hiện tại đang đọc sách tại học đường thôn bên cạnh.
Lão ngũ mười một tuổi, sinh tại thời điểm tân vương triều thành lập, hơn nữa lại là con trai út, cộng thêm là người có thiên phú học tập, nên nói "cầm trong tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan" cũng không ngoa. Tính tình thanh lãnh, tựa như không quan tâm đến sự đời.
Lão lục là con gái út, bảy tuổi, tổng hợp ưu điểm của cả hai vợ chồng. Vì được nuông chiều từ bé nên có chút hồn nhiên, là bảo bối trong lòng vợ chồng nguyên thân.
Trúc Lan nghĩ đến đau đầu, thời hiện đại chỉ có mình nàng nên không lo đói bụng, một người ăn no cả nhà không đói. Còn hiện tại, theo như nàng đếm nhẩm thì trừ con gái lớn đã gả chồng, trong nhà còn tận mười một nhân khẩu. Cả một gia đình, bao nhiêu miệng ăn, nhưng khổ nỗi thu hoạch ngoài ruộng đã không tốt, còn cộng thêm mấy năm trước là năm tai, nên mỗi bữa mà không tính toán chi li là không được.
Trúc Lan đứng dậy, nàng còn chưa có rửa mặt như nguyên thân trong quá khứ. Nhìn bóng dáng mơ hồ trong chậu, xem ra nguyên thân cũng cao, khoảng gần một mét sáu. Thế nhưng quá gầy, lại còn liên tục sinh con, nguyên khí chưa phục hồi kịp. Nếu ba đứa sau mà không phải sinh cách nhau khá xa, có lẽ nguyên thân đã chết yểu.
Bây giờ nàng đã tiếp nhận thân thể này nên nàng muốn sống thật lâu, để bù đắp cho cuộc sống thời hiện đại.
Rửa mặt xong, Trúc Lan gặp tức phụ lão nhị vâng vâng dạ dạ. Nói thật, nguyên thân lại không thích nàng ta, nên ít khi tiếp xúc.
Ngược lại, tức phụ lão nhị nhìn thấy nàng thì thở cũng không dám thở mạnh, bộ dạng trông như sắp khóc. Mỗi lần đụng tới tức phụ lão nhị, trong thôn liền rêu rao nguyên thân là mẹ chồng ác độc. Vòng đi vòng lại, khiến nguyên thân càng thêm ghét Triệu thị.
Nhưng trời đất chứng giám, nguyên thân ngoại trừ làm mặt lạnh, coi thường Triệu thị thì không làm gì cả.
Trúc Lan nhìn Triệu thị ôm bụng, bộ dáng như muốn ngã tới nơi lại đau dạ dày. Vị này chính là hắc liên hoa đúng không? Hơn nữa còn là cao cấp hắc liên hoa. Thôi, tốt nhất không nên trêu vào, nàng tránh đi là được.
Thành công tránh thoát tức phụ lão nhị, Trúc Lan quan sát viện tử. Viện tử là được xây từ nhà cũ, tính đến bây giờ đã mười năm. Trước khi xây có cân nhắc nhà đông con, nên đều chuyển phòng ốc ra ngoài.
Viện tử có hai gian chính và ba gian hai bên, cộng thêm nhà kho ở hai bên chính phòng, nhìn từ xa đã thấy ghen tỵ. Tuy không phải phòng lát gạch xanh, nhưng cũng coi như kiến trúc tiêu chuẩn trong thôn.
Trúc Lan híp mắt nhìn viện tử, bây giờ nàng cực kỳ muốn về chính phòng mở hộp đựng tiền. Ký ức thông thuận, nàng mới phát hiện mình đã đánh giá thấp nguyên thân!