Tiếc là trượng phu nguyên thân vẫn còn đang trong phòng ngủ, nàng không dám có bất luận hành động dị thường nào, chỉ có thể đè nén tâm tư, thở dài chờ ăn cơm.
Đám trẻ lần lượt ra ngoài, Trúc Lan cố ý trốn tránh, bởi nàng không biết nên tiếp xúc như thế nào, không bằng đứng từ xa quan sát.
Lý thị đã chuẩn bị xong bữa sáng, Trúc Lan nghiêm mặt ngồi ở vị trí nguyên chủ. Ở đây có hai bàn, nam nữ mỗi bên một bàn, đồ ăn chỉ có hai món duy nhất là dưa muối cùng canh củ cải, tại bàn nữ nhân nàng phải phân chia món chính. Trúc Lan cực kỳ hoài nghi nhân sinh, nàng không biết làm ruộng thì làm sao sinh tồn trong điền văn cổ đại đây?
Nghĩ như vậy, nàng lại cảm thấy làm mẹ chồng cũng không tồi, ít nhất có người hầu hạ và nắm giữ tuyệt đối quyền ăn nói.
Ánh mắt bọn nhỏ trông mong nhìn suất cháo ít ỏi, Trúc Lan thở dài, múc cho mỗi đứa một bát, ăn cơm là một điều xa xỉ trong thời đại này.
Lão đại ngồi bàn bên cạnh-Chu Xương Lễ cau mày "Nương ơi, sao cha còn chưa dậy? Cha không khỏe sao?"
Hiện tại Trúc Lan mới nhớ ra trượng phu nguyên thân vẫn chưa ra khỏi phòng, nàng nhíu mày, để nàng đi xem là không có khả năng, bởi tới bây giờ nàng vẫn chưa nghĩ ra cách sống hòa hợp với trượng phu nguyên thân "Lão đại, con đi xem đi!"
Chu Xương Lễ đáp lời "Vâng."
Trúc Lan cầm bát dù không có hứng ăn uống, dựa vào tình huống trong trí nhớ, ly hôn là không có khả năng, dưới chế độ đẳng cấp nghiêm khắc thời cổ đại và hoàn cảnh xa lạ, nàng quả thật không biết phải sống thế nào.
Nhấp một ngụm cháo, hương vị tươi mát không ô nhiễm thật không tồi, khiến nàng không có tâm trạng ăn uống vẫn muốn ăn thêm vài ngụm nữa.
Chốc lát sau, Chu Xương Lễ đã trở lại, “Nương, cha không thoải mái, muốn nằm một chút.”
Trúc Lan thở phào nhẹ nhõm, may là không cần phải tiếp xúc với trượng phu nguyên thân, nàng bắt chước ngữ khí nguyên chủ “Được rồi, các con cũng mau ăn cơm đi, đứa cần xuống ruộng thì xuống ruộng, đứa cần đi học thì đi học."
Mấy người khác cũng không dị nghị, ở nông thôn cảm vặt là chuyện bình thường, tập mãi thành quen.
Một bữa sáng, Trúc Lan chỉ uống một bát cháo, trong lòng cất chuyện nên ăn ít.
Lý thị trông mong nhìn chiếc bánh bắp phía trước bà bà, trong lòng vui vẻ "Mẹ, người không ăn à?"
Khóe miệng Trúc Lan co quắp, ánh mắt này dường như trông thấy miếng thịt khổng lồ vậy, hơn nữa còn cảm thấy ánh mắt tức phụ lão nhị u oán, tỏ vẻ muốn nói lại thôi, dạ dày càng không thoải mái
"Ăn, ăn, suốt ngày chỉ biết ăn, ta không ăn sẽ cất lại, không đứa nào được sớ rớ vào hết."
Lý thị ngậm miệng, Triệu thị cũng thu hồi ánh mắt.
Trúc Lan “...”
Cuộc sống thật khó khăn!
Mắt không thấy tâm không phiền, nàng mặt lạnh đứng lên nhưng không về phòng mà ngồi cạnh giếng nước nhìn trong sảnh ăn bữa sáng, Triệu thị dọn dẹp chén đũa. Tâm trạng có chút bực bôi cũng được ổn định lại, ít nhất mình không phải làm việc nhỉ?
Trúc Lan vẫn ngồi tại chỗ, lão đại mang lão nhị vô ruộng, còn mấy đứa bé thì đi học, nên trong sân vô cùng yên tĩnh.
“Nương ơi, người làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái ạ?”
Chu Tuyết Hàm quan sát nương từ buổi sáng, người mẹ trước đây luôn tràn đầy năng lượng nay thở dài thườn thượt, lúc nào cũng ngẩn ngơ, rất là kỳ lạ! Nàng không dám tiến lên hỏi, nhưng nghe hai tẩu tử xì xầm bàn tán nên nhịn không được mà hỏi.
Trúc Lan hoàn hồn, vừa rồi nàng đang tiếp tục sắp xếp lại ký ức trong đầu, lại nhìn tiểu khuê nữ của nguyên thân, lớn lên quả thực ưa nhìn, tóc búi cao, hai bên cột hai búi tóc, khuôn mặt vẫn còn mang nét trẻ con, mắt to tròn, đáng yêu không chịu được.
Chẳng qua, trong lòng Trúc Lan hiện đang rất phức tạp, nàng vẫy vẫy tay “Nương nghĩ chút chuyện, không có gì đâu, tới bên cạnh nương nào!"
Chu Tuyết Hàm thanh thúy đáp lời, ngữ khí vui sướng “Vâng.”
Nhưng Trúc Lan lại không vui, nàng cho rằng mình đã xuyên qua vũ trụ song song nên tới một triều đại chưa từng được nghe đến, không ngờ sau khi sắp xếp ký ức lại phát hiện ra nàng cũng theo mốt, trở thành một người xuyên sách!