Trúc Lan cố gắng nhắm mắt giả bộ ngủ, nhưng tai vẫn vểnh lên cẩn thận nghe ngóng động tĩnh xung quanh, người kia rõ ràng đã tỉnh dậy từ lâu mà vẫn không phát ra tiếng động nào. Đợi một lúc sau, nhờ vào năm giác quan nhạy bén của nguyên thân, nàng biết rằng người đấy đang nhìn mình chằm chằm, tựa như muốn nhìn đến nở hoa.
Trúc Lan càng không dám nhúc nhích, trong lòng lại thấy hơi kỳ lạ. Nguyên thân và trượng phu đã thành thân hơn hai mươi năm, dù tình cảm có tốt đến đâu cũng không đến mức sáng sớm nhìn nhau chằm chằm chứ.
Tiếng đập cửa.
“Thưa mẹ, mẹ dậy chưa ạ? Đến giờ ăn sáng rồi ạ.”
Theo như trí nhớ của Trúc Lan, đây là nàng dâu cả được nguyên thân rất quý, bởi tính cách giống chị dâu nguyên thân, chỉ có điểm không tốt là có chút tâm tư.
Dựa vào cách gọi cẩn trọng của Lý thị, xem ra địa vị nguyên thân trong gia đình rất vững chắc.
Hiện tại, Trúc Lan không thể giả bộ ngủ được nữa, nàng không muốn bị phát hiện mình là linh hồn từ thế giới khác, sau đó bị thiêu chết vì người ta tưởng là yêu quái, như thế thà chết còn hơn là sống.
Trúc Lan cố gắng bắt chước cách nói chuyện của nguyên thân "Dậy rồi, lát nữa sẽ ra!"
Nghe giọng điệu Trúc Lan trả lời không chứa sự tức giận, Lý thị bạo dạn hơn, lanh lẹ đáp "Dạ!"
Nhưng sau đó lại lẩm bẩm “Đều làm ông làm bà rồi mà còn ân ân ái ái.”
Trúc Lan “........”
Đây là thiếu thông minh sao? Không biết phòng không cách âm à? Lẩm bẩm có thể nói nhỏ chút nữa được không? Vẻ mặt Trúc Lan xám xịt, có lẽ không chỉ con dâu cả nghĩ nàng như thế.
Biết vậy dậy sớm cho rồi, giờ hối hận cũng đã muộn.
Trúc Lan tức giận ngồi dậy mở to mắt, lúc quay đầu lại thì ngây ngẩn, ban nãy trượng phu đã tỉnh giờ lại nhắm mắt ngủ. Nàng nhìn lông mày hắn đang nhíu lại, xem ra giả bộ ngủ nhưng nghe con dâu nói vậy nên xấu hổ?
Trúc Lan vừa mặc chiếc áo khoác vải màu xám, vừa ngắm trượng phu nguyên thân, nam nhân cổ đại đều thích để râu, may là người này không để ria mép, tuy làn da hơi ngăm đen, nhưng được cái ngũ quan đoan chính, cao ước chừng hơn một mét bảy. Chiều cao này đem so với mặt bằng chung thời cổ đại đã được coi là cao rồi.
Mặc kệ trượng phu có giả vờ ngủ hay không, Trúc Lan nhanh chóng xỏ giày bước xuống đất, nàng sợ rằng con dâu cả không kiềm được khua môi múa mép. Lát nữa hàng xóm mà biết tức là cả thôn đều sẽ biết, nàng gánh không nổi chuyện này.
Trúc Lan tận lực bắt chước nguyên thân, xoa xoa mặt mới đi ra ngoài, nhìn con dâu cả ở trong viện đang nói chuyện với hàng xóm cách vách liền trừng mắt liếc một cái "Mau lấy lương thực nấu cơm, nếu không muốn nấu cơm, thì mai giao lại cho tức phụ lão Nhị ngay!"
Lý thị rụt cổ, giao cho vợ lão Nhị sao được, nấu cơm vừa nhẹ nhàng, lại không bẩn, không mệt, còn có thể ăn vụng. Nàng vội vàng chạy đến lấy lòng Trúc Lan "Mẹ ơi, hôm nay trông mẹ thật đẹp, có câu "Người còn đẹp hơn hoa", chính là dành riêng cho mẹ đó!"
Trúc Lan “.......”
Nàng lẽ ra không nên cho Lý thị mở miệng, nhìn ánh mắt hàng xóm dường như muốn nói "tôi hiểu, tôi hiểu", nàng biết mình đã chậm một bước. Rốt cuộc Lý thị đã nhanh nhảu cầm đèn chạy trước ô tô, giờ nàng có nhảy vô sông Hoàng Hà cũng không sạch tiếng oan.
Nàng hung hăng liếc xéo Lý thị một cái “Mau nấu cơm lẹ đi!”
Nàng chịu không nổi ánh mắt hàng xóm.
Trúc Lan nhấc chân mở gian chứa lương thực, từ trong lu lấy ra một bát gạo vì nàng muốn húp cháo, lại dựa theo ký ức lấy ra lượng bột ngô để làm bữa sáng.
Sau đấy nàng không về phòng ngủ, mà ngồi ở trên ghế. Nhớ lại ký ức nguyên thân, nàng muốn cẩn thận sắp xếp lại.
Triều đại mà nguyên thân đang sống không tồn tại trong lịch sử, hiện tại vương triều đã thay đổi, tân vương triều thành lập được mười một năm.
Thời kỳ cuối của tiền triều tạo ra mười mấy năm loạn thế, sau đó lại mười năm chiến trận, có thể nói nguyên thân từ khi sinh ra đã không có một ngày an ổn. Dù thành lập tân vương triều, mỗi ngày trôi qua cũng chẳng khá hơn là bao.
Việc thành lập tân vương triều và mười một năm khôi phục nguyên khí, cũng không làm cho non sông chịu tổn thất nặng nề phồn vinh trở lại. Ngay cả khi được miễn một chút thuế, những người nông dân ở tầng chót xã hội vẫn khó có đủ cơm ăn, áo mặc.
Nguyên thân gả chồng lúc mười lăm tuổi, chính là thời điểm bắt đầu mười năm chiến loạn, nhưng cũng nhờ vậy mà nàng mới có cơ hội gả cho trượng phu - một thiếu niên bằng tuổi nàng. Chỉ tiếc trượng phu nguyên thân sinh không gặp thời, thời kì cuối của tiền triều "yêu ma quỷ quái" thay phiên nhau lên sân khấu, nên triều đình quyết định ngừng khoa cử, sau đấy lại mười năm chiến loạn. Mãi đến khi tân vương triều thành lập, thì đã con đàn cháu đống, trượng phu nguyên thân cũng có tuổi nên nghỉ ngơi tâm tư, đặt tất cả hy vọng lên con trai mình.