Chương 1: 26 biến 36.

Dương Trúc Lan ngẩn ngơ nhìn xà nhà, thật ra không nhìn thấy cái gì cả vì bên ngoài trời vẫn còn tối đen. Nếu không được tiếp nhận ký ức, có lẽ nàng đã hét lên từ lâu.

Trong bóng tối, hai tay nàng vặn cái chăn đang đắp để giải toả bớt tâm trạng hiện tại.

Nàng thiện tâm cứu người, nhưng không cứu được người, ngược lại còn hại mình chuyển kiếp.

Vừa nghĩ tới tới cứu người, Dương Trúc Lan hung hăng nghiến răng.

Mười chín năm qua, chịu ảnh hưởng bởi hiện tượng El-nino, thời tiết luôn thay đổi xoành xoạch. Trời lúc nào cũng nổi gió to, mưa xối xả hay mưa đá là chuyện như cơm bữa.

*El Nino” (theo tiếng Tây Ban Nha có nghĩa là đứa con của Chúa hay còn gọi là bé Hài Đồng nam) là từ được dùng để chỉ hiện tượng nóng lên dị thường của lớp nước biển bề mặt ở khu vực xích đạo trung tâm và Đông Thái Bình Dương, kéo dài 8 - 12 tháng, hoặc lâu hơn, thường xuất hiện 3 - 4 năm 1 lần, song cũng có khi dày hơn hoặc thưa hơn. (Theo tuyenquang.gov.com)

Hôm nay thủ đô lại phất lên vài trận gió lớn, Trúc Lan có việc cần ra ngoài, xong việc nàng quay về nhà, nhưng mới vừa dừng xe thì thấy gió giật mạnh làm mái ngói có xu hướng lung lay.

Thời điểm nó sắp bung, thì đúng lúc ấy lại có một người đàn ông đi ra.

Nàng không chút suy nghĩ lao thẳng vào lầu, tiện tay kéo người đàn ông ấy vô trong để tránh tai nạn.

Ai ngờ, người đàn ông ấy té sấp đè lên người nàng, khiến cả hai đều đánh mất cơ hội trốn khỏi bàn tay tử thần.

Đau đớn là cảm giác duy nhất nàng cảm nhận được trước khi hôn mê.

Nghĩ tới đây, Trúc Lan im lặng, tính ra người đàn ông quyến rũ kia cũng không thể tránh khỏi tai nạn ập đến nhỉ. Trong lòng bỗng thấy thổn thức...

Bên cạnh truyền đến tiếng kêu đau, Trúc Lan không dám nhúc nhích, người nằm cạnh nàng không ai khác chính là nguyên thân trượng phu. Trong lòng nàng lại tiếp tục mắng thầm người đàn ông kéo chân sau mình.

Mãi đến khi người bên cạnh lại hít thở đều đều, Trúc Lan mới thở phào nhẹ nhõm. Nàng cũng là người xem qua không ít tiểu thuyết, thể loại yêu thích nhất của nàng là điền văn, nhưng nàng không nghĩ tới bản thân cũng có cơ hội trải nghiệm qua.

Uất ức nhất chính là nàng không cầu xuyên vô thai nhi sinh ra đã ở vạch đích, hay thiên kim tiểu thư thuộc hệ nhà giàu lắm của, nhưng ít nhất đừng cho nàng làm mẹ người ta chứ? Làm mẹ thì cũng thôi đi, còn vô duyên vô cớ tăng thêm mười tuổi, từ thiếu nữ hai mươi sáu xuân xanh chưa yêu đương chưa kết hôn, trực tiếp bay lên làm mẹ. Đấy vẫn chưa phải điều tệ nhất, quá đáng hơn mới ba mươi sáu tuổi mà nàng đã làm bà nội, không sai chính xác là bà nội, còn không chỉ có một đứa cháu.

Xã hội cổ đại tàn nhẫn, mười mấy tuổi đã kết hôn, một cẩu độc thân cả đời như nàng làm sao chịu nổi!

Trúc Lan thở dài, nghĩ tới ba mẹ, tuy hai người họ đã ly hôn và cả hai đều tái giá, có con riêng, nhưng đối xử với nàng vẫn tốt.

Ông bà nội sợ nàng chịu ủy khuất, nên khi qua đời đã cho nàng thừa kế toàn bộ tài sản.

Nàng không lo cho ba mẹ lắm, ngược lại lo cho ông bà ngoại hơn, ông bà đã có tuổi, sợ rằng nhận được tin tức sẽ không chịu nổi.

Nghĩ thế, Trúc Lan không nhịn được đỏ vành mắt, nàng không ngừng nghĩ rằng: Nếu như chết phải chăng sẽ quay trở về?

Nhưng suy nghĩ ấy lập tức bị bác bỏ, mái nhà to như thế rớt vào người sao có thể còn sống được. Càng nghĩ nàng càng không kìm lòng nổi, âm thầm rơi nước mắt.

Khóc mệt, cũng không biết lại thiếp đi từ lúc nào. Buổi sáng Trúc Lan bị tiếng gà gáy đánh thức, lúc này nàng mới có thể nhìn rõ toàn bộ phòng ngủ. Trên giường đất có hai cái rương gỗ nằm sát nhau, trên rương có một cái chăn vô dụng, trong góc phòng có một cái bàn và một cái rổ để may vá. Ở dưới đất không có cái gì cả, dù được tiếp nhận ký ức nhưng nàng vẫn bị sốc.

Ở trong trí nhớ, nhà này trôi qua đã được coi như dạng khá tốt trong thôn, mặc dù chỉ có hơi sạch sẽ, xung quanh đều là rác rưởi.

Nhà nàng còn như vậy thì mấy nhà nghèo càng không cần phải bàn, chẳng hạn như cái chăn xù xì, đen như tro nàng đang nhìn, nàng thì chê chứ nhà người khác muốn kiếm cái chăn không có mụn vá là chuyện không đơn giản.

Trúc Lan hồi tưởng chiếc chăn bông thời hiện đại, hôm qua nàng ngủ thiếp đi, chắc hẳn là do khóc mệt.

Bên ngoài có tiếng cho gà ăn, còn có người đang nói chuyện.

Trúc Lan “...”

Nhà thời cổ đại được xây không được cách âm tốt, nàng ở trong phòng mà tựa như đang tại hiện trường phát sóng trực tiếp.

Trúc Lan thở dài, nàng không muốn ra ngoài, chuẩn xác mà nói không muốn đối mặt với con cái nguyên thân. Mặc dù xuyên không tới làm "nóc nhà", nhưng nàng không hề cảm thấy vui chút nào, mắt lại nhìn chằm chằm vào góc nhà tối om.

“Ừm.”

Người bên cạnh trở người, trầm ngâm một tiếng, dường như muốn tỉnh dậy, Trúc Lan đầu óc trống rỗng, sao nàng lại quên mất chồng của nguyên thân chứ? Nàng nhận ra hắn sắp tỉnh nên vội vàng nhắm mắt lại.