4 nữ hài tử trò chuyện một chút, hàn huyên một hồi lại nói đến Hàn Trường Sinh.
“Trong nửa tháng này, chúng ta đều bận rộn chuyện kết hôn với tên kia, thông cáo gì đó đã lâu rồi không có làm, ngày mai nói cái gì cũng phải đi ra ngoài làm việc, nhưng nên làm gì với tên kia bây giờ?”
Dương Mật nói đến vấn đề này, Địch Lệ Nhiệt Ba, Đông Lệ Nhã, Lưu Ti Ti cũng rất khó khăn.
Thân ở trong cái nghề này, rất nhiều chuyện cũng là thân bất do kỷ.
Đủ loại thông cáo, đủ loại thương diễn, một năm 365 ngày, ngoài thời gian quay phim, còn lại mấy ngày đều là dùng để bay đi bay về.
Nửa tháng này, có thể nói là khoảng thời gian khổ sở nhất, nhưng cũng một đoạn thời gian thoải mái nhất.
Khổ sở là bị kết hôn, còn thoải mái chính là hai ngày nay.
“Nếu không thì chúng ta mang theo anh ta công tác?” Địch Lệ Nhiệt Ba đảo đảo tròng mắt, hỏi dò.
Tên kia đẹp trai như vậy, ăn mặc tốt như vậy, mang theo bên người làm cái nam Bảo Bảo để ngắm cũng tốt.
“Mang anh ta theo? Mang như thế nào? Các cậu mang hay là tớ mang a? Hắn là một cái đại nam nhân, không phải trẻ con hai ba tuổi tiểu.” Đông Lệ Nhã trừng mắt nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba, rất không thích cái chủ ý ngu ngốc này.
Một mình mang tên kia kia ra ngoài, một khi hắn khởi sắc tâm, muốn phản kháng cũng không phản kháng được.
Thể chất của tên kia rất tốt, hơn nữa lại là vợ chồng hợp pháp với nhau.
Nếu như bị gì đó, muốn kiện cáo cũng không được.
“Nói trước, tớ tuyệt đối sẽ không mang theo anh ta theo một mình, quá nguy hiểm.” Lưu Ti Ti giơ tay phải lên, biểu lộ thái độ của mình.
“Vậy để tớ cùng Địch Béo mang anh ta theo đi, vừa vặn thời gian này chúng tớ quay phim cùng nhau.” Dương Mật nghĩ nghĩ, đưa ra đề nghị của mình.
Địch Lệ Nhiệt Ba mím môi không lên tiếng, Đông Lệ Nhã cùng Lưu Ti Ti cùng nhau vỗ tay khen Dương Mật, sau đó nhếch miệng.
Nói thật, Dương Mật cũng không muốn để Đông Lệ Nhã cùng Lưu Ti Ti ở một mình cùng với Hàn Trường Sinh.
Nguyên nhân nàng cũng không rõ ràng, chỉ là vừa nghĩ tới tên kia có thời gian ở cùng với một người, nàng có cảm giác không thoải mái, giống như đồ chơi yêu thích cảu mình bị cướp đi.
Rửa bát xong, tứ nữ đi đến phòng khách, phân chia ra ngời ở hai bên Hàn Trường Sinh, cứ như vậy nhìn trừng trừng hắn.
Hàn Trường Sinh nhíu mày, liếc mắt qua tứ nữ ngồi nghiêm chỉnh ở hai bên, biếng nhác nằm xuống, “Lại có chuyện gì?”
Dương Mật nói: “Ngày mai chúng tôi phải đi công tác.”
“Đã biết, mấy người đi mạnh giỏi.”
“Nhưng chúng tôi phải mang anh theo.”
Hàn Trường Sinh nhíu nhíu mày: “Mang tôi theo làm cái gì? Cùng các người ra ngoài hưởng thụ sương đánh dầm mưa sao? Tôi ở nhà một mình ăn cơm chùa miễn phí thì hay hơn, nhàn rỗi sung sướng.”
“Nhưng mà tiền anh ăn bám là tiền của chúng tôi kiếm a, anh là một nam nhân ít cũng phải bảo vệ chúng tôi chứ, dù sao đây cũng là trách nhiệm của một người chồng.” Đông Lệ Nhã trừng mắt nhìn Hàn Trường Sinh, bóp gối ôm trong tay đến biến dạng.
Nửa năm sau ly hôn quả nhiên là đúng, lười nhác đến mức mà bùn còn không thể dính được lên tường.
Hàn Trường Sinh nhìn cơ thể ôm có bao nhiêu cân nặng của Đông Lệ Nhã, vuốt cằm tự hỏi.
Tiểu nương tử này nói cũng đúng, với cái cơ thể này, nếu thật sự gặp phải nguy hiểm, ngoại trừ la hét, hình như không làm được gì nữa.
“Nhìn cái gì vậy? Nhìn nữa tôi sẽ móc mắt anh ra.” Đông Lệ Nhã ôm chặt lấy gối ôm, như con nhím trừng Hàn Trường Sinh.
“Móc con mắt hạt châu của tôi? Làm gì, cô định chế tác nó thành pha lê à?” Hàn Trường Sinh nhíu nhíu mày, ngữ khí thản nhiên nói.
“Anh......”
Đông Lệ Nhã cắn môi chỉ ngón tay vào Hàn Trường Sinh, cuối cùng nhịn không được, cười một tràng vui vẻ.
Ba người Dương Mật cũng là che miệng cười, cười đến ngã trái ngã phải.
Có thể bẻ được cong ý nghĩa của câu nói như vậy, cũng chỉ có vị đại trực nam này mới có thể làm được .
Hàn Trường Sinh nhìn qua người Địch Lệ Nhiệt Ba một chút: “Địch Béo, về sau cô cười thì cứ cười, nhưng đừng tựa ở trên người của tôi, hơn nữa mặc nhiều đồ một chút, không cần để cho tôi thấy mấy cái thứ mình không nên thấy.”
Bá!
Ba cô nàng còn lại nhìn chằm chằm hai gò má tinh xảo đang nổi lên một chút hồng phấn của Địch Lệ Nhiệt Ba, ánh mắt lom lom.
Trong lời nói của Hàn Trường Sinh chứa lượng tin tức rất lớn a!
Lúc trước anh ta thấy cái gì của Địch Béo.
Hay là anh ta vừa mới thấy?
Nhưng bộ quần áo này của Địch Béo cũng coi như kín đáo a, chẳng lẽ là chân trắng?
Không lẽ cái tên Hàn Trường Sinh này có sở thích với chân?
“Nhìn cái gì vậy? Từ trong ra ngoài tôi mặc bốn cái đó!” Địch Lệ Nhiệt Ba sắc mặt đỏ bừng, hầm hừ tức giận, phồng lên mặt béo, ánh mắt đầy sát khí: “Trước...anh thấy cái gì của tôi?”
Đối mặt với ánh mắt uy hiếp lại có phần chột dạ của Địch Lệ Nhiệt Ba, Hàn Trường Sinh lựa chọn tạm lùi một bước: “Mặc dù là tôi không nhìn thấy cái gì, nhưng mà ngày mai lúc ra khỏi cửa, nhất định phải che lại cái chân cho tôi, nhiều lắm là có thể lộ cái tay và từ đầu gối trở xuống.”
“Dựa vào cái gì?” Địch Lệ Nhiệt Ba thở dài một hơi, nhưng vẫn cố che lấp sự chột dạ của mình bằng một câu không phục.
“Bằng chúng ta bây giờ là vợ chồng hợp pháp, tôi không thích vợ của mình hở quá nhièu. Cô cũng có thể không cần nghe theo, nhưng đến lúc có mấy tên phóng viên thì tôi cũng không biết mình sẽ nói gì đâu.”
Dứt lời, Hàn Trường Sinh liếc qua ba người còn lại, “Câu nói này cũng là tôi đang nói với mấy người đó, làm theo được hay không thì tùy.”