“Anh......”
Dương Mật, Đông Lệ Nhã cùng Lưu Ti Ti há to miệng muốn cãi lại, nhưng lại bị ánh mắt bá đạo của hắn làm cho không dám nói nữa.
Phải nhớ tên Hàn Trường Sinh là tên tâm thần, nếu không tuân theo ước định thì ai biết được hắn có làm cái gì không.
Nhưng mà tại sao cái bộ dạng bây giờ của hắn lại đẹp trai đến vậy cơ chứ?
Quanh thân là hơi thở nam tính, khiến người ta chỉ muốn một mực nhìn vào.
Sau một lúc lâu, Dương Mật vén tóc lên tai, vỗ võ lên hai gò má đỏ ửng, che lấp rung động trong nội tâm.
Hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm khuôn mặt soái khí kia: “Chúng tôi có thể đáp ứng điều kiện của anh, nhưng anh nhất định phải theo chúng tôi ra ngoài.”
Hàn Trường Sinh lười nhác gật đầu, lý trực khí tráng nói: “Đi cũng được, nhưng lộ phí, phí ăn ở gì đó thì mấy người trả đó, dù sao tôi cũng là người ăn bám.”
Ăn bám còn lẽ thẳng khí hùng nhứ thế!
Dương Mật nhéo nhéo nắm tay nhỏ, cắn răng trừng Lấy Hàn Trường Sinh: “Sau khi rời khỏi đây không cho phép nói lung tung.”
“Tôi sẽ lấy băng dính bịt miệng lại.”
“Vậy ngày mai anh đi đến chỗ của Nhiệt Ba để đi cùng tôi, dù sao thì hai người chúng tôi cũng cùng một đoàn làm phim.”
“Tùy cô làm chủ.”
Nếu như mình làm chủ được, nhát định sẽ vò nát anh ta đút vào túi quần.
Dương Mật trừng mắt nhìn tên nam nhân cặn bã lười biếng, tức giận đến mức hung khí phập phồng trên dưới.
Quả nhiên là đẹp trai không thể kiếm được cơm ăn, đặc biệt là tên Hàn Trường Sinh này.
Con người này chẳng những là người ăn bám bị tâm thần, còn là một cái tên trực nam lâu năm.
Nếu như muốn sống với hắn đến cuối đời thì cũng không được, vì chẳng mấy mà sẽ bị người này làm cho tức chết.
Thương thảo xong xuôi, bốn cô nàng bắt đầu gọi điện thoại, bắt đầu an bài công việc của ngày mai, ngày kia, thậm chí là cả ngày sau nữa.
Bước vào cái vòng này, các nàng không còn làm chủ được nữa.
Một khi bắt đầu khởi công, vậy thì không dừng được.
Bốn cái mỹ nữ vội vàng gọi điện thoại thương nghị công tác, còn Hàn Trường Sinh thì lấy giấy bút, ghi ghi cái gì đó.
“Chữ của anh không tệ a!”
Địch Lệ Nhiệt Ba mang theo hương thơm ngồi bên cạnh Hàn Trường Sinh, nhưng không thể làm hắn ngừng bút được.
Mắt liếc qua đôi chân trắng ngà, hắn ‘Ừ’ một tiếng rồi viết tiếp.
Kiếp trước, chữ của hắn chỉ miễn cưỡng coi là nhìn được.
Nhưng kiếp này hắn hấp thu được hồn phách Tà Đế, khiến cho tinh thần lực tăng vọt.
Lại bởi vì cơ thể xảy ra biến hóa lớn, nét bút trở nên rất cứng cáp, có lực.
Chữ viết vẫn không phải quá đẹp, nhưng lại tràn ngập một cỗ hương vị tà mị không hiểu được, khiến cho người muốn nhìn thêm vài lần nữa.
“Thịt heo, thịt bò, thịt dê, đậu cô-ve, cà chua, trứng gà......” Nhìn mấy chữ xuất hiện trên giấy, Địch Lệ Nhiệt Ba kinh ngạc nói: “Anh muốn mua thức ăn? Chúng ta sắp đi rồi, mua nhiều như vậy làm gì?”
“Hôm nay vẫn còn bữa trưa với bữa tối, lại còn phải chuẩn bị cho sáng ngày mai. Trong bếp ngoại trừ gạo với bột mì, ngay cả một quả trứng gà cũng không có, không lẽ cô muốn ăn cơm trộn bột mì?”
“Hì hì......cũng đúng.” Địch Lệ Nhiệt Ba che miệng nở nụ cười, ngồi ở bên cạnh Hàn Trường Sinh, thổ khí như lan, nhỏ giọng nói: “Tiểu ca ca, tôi có thể gọi thức ăn được không?”
“Không thể, tôi làm cái gì thì mấy người ăn cái đó.”
Địch Lệ Nhiệt Ba chu mỏ, tay ngọc nắm chặt cánh tay Hàn Trường Sinh, làm nũng: “Nhưng tôi là vợ của anh màaa...”
“Nhưng mà là vợ nửa năm.”
“Vợ nửa năm vẫn là vợ, tôi mặc kệ, tôi muốn được gọi đồ ăn, đi mà đi mà đi mà đi mà.......”
Âm thanh ngọt ngào của Địch Lệ Nhiệt Ba làm cho Hàn Trường Sinh khẽ run rẩy, trực tiếp nổi lên phản ứng.
Phải biết hắn vừa mới 20 tuổi, chính là độ tuổi huyết khí phương cương.
Lại bởi vì đấu tranh với Tà Đế hai mươi năm, vẫn luôn ở cái chỗ, không thể chịu được dạng nũng nịu này.
Nhất là tay của cái nha đầu Địch Béo này, tinh tế lại trơn mềm, người còn rất thơm, cái này càng làm cho hắn thú huyết sôi trào.
Hít sâu một hơi, đè xuống dục niệm trong lòng, cau mày nhìn tinh xảo khuôn mặt gần trong gang tấc, lạnh nhạt nói: “Tôi nói rồi, nam nữ thụ thụ bất thân, tốt nhất là cách tôi một chút, không thì tôi không biết mình sẽ làm cái gì đâu.”
Địch Lệ Nhiệt Ba mắt liếc qua chỗ không bình thường kia, mặt nhất thời trở nên nóng bỏng, đỏ như muốn nhỏ máu.
Mặc dù người này bị bệnh thần kinh, nhưng kết cấu sinh lý của cơ thể vẫn bình thường, thậm chí còn hơn người thường.
Thu hồi ánh mắt, nhìn thẳng hai cái con ngươi trong veo kia, cắn môi gắt giọng: “Vậy là anh đồng ý?”
Hàn Trường Sinh lạnh nhạt nói: “Buông tay liền đồng ý.”
“Hì hì......Tôi muốn ăn thịt bò xào lăn, sườn cừu nướng muối ớt, vịt quay giòn da, thịt gà kho ...”
“Địch Béo, đủ rồi! Đó là mấy thứ cậu thích ăn, không phải chúng ta thích ăn.” Dương Mật đi tới, vỗ nhẹ lên đầu Địch Lệ Nhiệt Ba.
Lưu Ti Ti ở sau lưng làm động tác giống vậy.
Dù sao cũng là nhân vật của công chúng, hai nữ chú trọng nhất chính là dáng người.
Mà các nàng lại thuộc về loại kia ăn nhiều một chút liền mập, cho nên thứ không thích ăn chính chính là thịt.
Ăn được một bữa thịt, lại phải đi phòng tập một tuần, bằng không thì sẽ tăng một hai cân.
Nhưng mà Đông Lệ Nhã, nàng lại là kiên quyết đứng ở bên phía Địch Lệ Nhiệt Ba.
Nàng và Địch Béo đều là người đã quen ăn đủ loại thịt cừu thịt bò thịt từ hồi bé, tăng thêm tính hiếu ăn, tất nhiên là muốn ăn thức ăn do trù thần trong nhà nấu.