Chương 8: Chúng ta khác biệt

“Hàn Trường Sinh, mới chỉ có một đêm không thấy mà sao anh lại đẹp trai như vậy a?”

“Có sao?”

“Có, khẳng định có! Hôm qua là rất đẹp trai, bây giờ là siêu cấp đẹp trai!”

Bốn cô nàng sờ lấy cơ bắp cuồn cuộn tựa như nước chảy, chậc chậc khen ngợi, hai mắt sáng lên, bộ dáng giống như rất muốn cắn một cái.

Hàn Trường Sinh cau mày nhìn tám cái bàn tay đang chiếm tiện nghi của mình, lui ra phía sau ba bước, không vui nói: “Các người muốn làm gì? Không biết nam nữ thụ thụ bất thân (1) sao?”

Địch Lệ Nhiệt Ba bĩu môi, phồng mặt thở phì phò nói: “Quỷ hẹp hòi! Sờ một chút thì sao? Theo phương diện pháp luật, anh vẫn là chồng của chúng tôi á!”

Hàn Trường Sinh bĩu môi, ánh mắt xẹt qua bốn người họ: “Theo như lời mấy người, các người cũng là vợ của tôi, vậy tôi sờ một chút chắc không sao chứ?”

“Không có khả năng! Anh là nam, chúng tôi là nữ, chúng ta không giống nhau!” Bốn mỹ nữ lui lại ba bước, phòng bị nhìn chồng nhà mình.

Nhất thời hưng phấn, lại là quên mất cái tên này là một tên dê xồm.

“Ngoại trừ ba chỗ không giống nhau, có cái gì không giống nhau ?”

Một lời nói làm cho bốn người sắc mặt đỏ bừng, Hàn Trường Sinh mắt liếc mắt nhìn đường cong trên người Đông Lệ Nhã, làm một cái động tác nào đó, ra vẻ lắc đầu thở dài: “Tôi còn lớn hơn cô, cô nghĩ tôi thèm sao.”

“Anh......”

Nhìn gia hỏa đáng giận kia đi vào nhà bếp, Đông Lệ Nhã suýt chút nữa không cắn nát răng ngà, ánh mắt như dao, hận không thể đâm lên người hắn.

Tên đang chết, tên thối tha, tốt nhất đừng rơi vào tay của tôi, không thì chắc chắn anh sẽ đẹp mặt.

Địch Lệ Nhiệt Ba liếc tới một ánh mắt, nhẹ nhàng an ủi: “Nha Nha đừng có nóng giận, ăn nhiều trái cây một chút có thể sẽ lớn hơn.”

“Ba!”

Dương Mật vỗ xuống cặp hồ điệp ngạo nghễ của Địch Lệ Nhiệt Ba, trừng mắt nói: “Cậu là người phe nào?”

Địch Lệ Nhiệt Ba ủy khuất, bĩu môi ngu ngơ nói: “Chúng ta là người một nhà a.”

“Người một nhà còn nói lung tung, mau xin lỗi Nha Nha.”

“A, Nha Nha ơi mình sai rồi, cậu không cần ăn trái cây cũng đủ lớn.”

Dương Mật tức giận, một tay bịt miệng Địch Lệ Nhiệt Ba, kéo nàng đi về ghế sofa.

Con người này nói chuyện không dùng đến não, nói thêm chút nữa chắc liên minh 4 người các nàng tan rã mất.

Địch Lệ Nhiệt Ba nhìn Đông Lệ Nhã, lại nhìn Hàn Trường Sinh trong phòng bếp, ủy ủy khuất khuất phồng miệng.

Mình đâu có nói sai a?

Tên kia so với Nha Nha còn lớn hơn.

Ba!

Một đống quần áo ném tới, Địch Lệ Nhiệt Ba vô ý thức cầm lấy: “Làm gì?”

Dương Mật nói: “Đây là quần áo của tên kia, cậu giặt cho hắn.”

Địch Lệ Nhiệt Ba: “Nhưng hôm qua chúng ta đã phân chia xong rồi mà, không phải hôm nay là cậu giặt hay sao?”

Dương Mật: “Ai bảo cậu nói sai, phạt cậu giặt ngày hôm nay, ngày mai tớ mới giặt.”

Địch Lệ Nhiệt Ba chống chống lên mặt mũm mĩm, dưới ánh mắt bất thiện của ba người còn lại, mang theo quần áo đi vào phòng rửa mặt.

“Giặt thì giặt, cũng không phải mình chưa giặt quần áo bao giờ.”

Xả nước, đổ nước giặt quần áo, sau đó vứt quần áo vào.......bỗng chợt nhớ tới cái gì.

Liếc mắt nhìn bên ngoài, thấy không ai chú ý, cầm lấy cái áo T-shirt màu trắng lên ngửi ngửi.

Mùi rất thơm, không hôi chút nào, còn có một chút mùi bạc hà thơm ngát.

Không biết vì sao, khi tay nhỏ tiếp xúc quần áo của tên kia, trong đầu Địch Lệ Nhiệt Ba tự nhiên nhớ tới hình ảnh đêm qua, một người ôm hình của mẹ khóc đến ngủ thiếp đi, động tác trên tay lập tức nhẹ hơn rất nhiều.

Ấp a ấp úng mất 5 phút, lúc này mới giặt sạch bộ quần áo.

Khi đi ra ngoài nàng mới phát hiện bữa sáng đã lên bàn, bốn người đã bắt đầu ăn.

Cháo vàng óng ánh, bánh rán hai mặt vàng cháy, thêm một ít cơm trộn, đây chính là bữa sáng tiêu chuẩn cấp thấp nhất.

Địch Lệ Nhiệt Ba vù vù chạy ra, bưng lên bắt cháo uống một hớp lớn, lại cắn một miếng bánh, phồng miệng nói hàm hồ không rõ: “Vì sao không gọi tớ ra ăn sáng?”

Đông Lệ Nhã làm một hớp cháo, nhàn nhạt liếc mắt qua: “Không phải cậu giúp Hàn Trường Sinh giặt quần áo à? Giặt xong tự nhiên sẽ đến ăn, dù sao Địch Béo cậu có thuộc tính ăn ăn ăn.”

“......” Địch Lệ Nhiệt Ba hận hận cắn miếng bánh, giống như đang cắn ngón tay của Đông Lệ Nhã.

Quỷ hẹp hòi!

Không phải chỉ là cẩn thận nói thật thôi sao?

Nhất định phải nói mình như vậy sao?

Ăn xong điểm tâm, Hàn Trường Sinh thoải mái đi xem TV, bốn người Dương Mật thì theo sắp xếp của ngày hôm qua đi rửa bát.

Địch Lệ Nhiệt Ba quay đầu nhìn Hàn Trường Sinh, thở dài: “Các cậu nói thử xem, hình như tên này lại cao hơn? Một đêm không thấy thôi mà trở nên đẹp trai như thế, có phải anh ta dùng thuốc gì không?”

“Sao? Địch Béo cậu vừa ý hắn rồi?” Dương Mật nhìn qua, ánh mắt đưa qua đưa lại, không biết đang suy nghĩ cái gì.

“Không có? Tớ chỉ khen hắn đẹp trai thôi mà.” Địch Lệ Nhiệt Ba đỏ mặt lên, mạnh miệng nói.

“Hôm qua tớ đã nói rồi, đẹp trai không thể làm ra cơm ăn, tên chính là một tên bị bệnh tâm thần, một khi anh ta phát bệnh, chữ "đẹp trai"này không làm được gì.” Lưu Ti Ti nói nhẹ, nhưng ngữ khí cũng không có lạnh như hôm qua.

“Anh ta chính là một trực nam (2), nếu như thật sự thích hắn, sau này khi cãi nhau, là mình sẽ dỗ hắn, vẫn là hắn sẽ dỗ mình nhỉ?” Đông Lệ Nhã vừa rửa bát vừa hỏi ra vấn đề nàng vẫn canh cánh trong lòng.

---o0o---

(1). Nam nữ thụ thụ bất thân: giữa nam và nữ phải giữ khoảng cách, không được có những cử chỉ thân thiết, gần gũi với nhau ("Nam" tức là nam giới, "Nữ" tức là nữ giới, "Thụ" đầu tiên tức là cho đi, "Thụ" thứ hai là nhận về, "Thân" là thân gần)

(2). Trực nam: chỉ những chàng trai có tính cách ngay thẳng, không khua môi múa mép, có tinh thần, trách nhiệm.