Chương 7: Xuân quang chợt tiết

Hết sức chuyên chú học tập, thời gian này trôi đi cũng thật nhanh.

Khi Hàn Trường Sinh đặt quyển 《 Tý Ngọ Lưu Chú Châm Kinh 》 xuống, bên ngoài trời đã sáng.

Mặc dù là một đêm không ngủ, Hàn Trường Sinh lại phát hiện hắn không hề mệt mỏi chút nào, tinh thần vẫn rất phấn chấn.

Duỗi người một cái, khớp xương vang lên kèn kẹt, giống như là đốt pháo.

Ngốc trệ một chút, thử lắc lắc cổ chân, phát hiện xương cốt không có vấn đề gì, lúc này mới yên tâm đi xuống lầu dưới.

Mới xuống được lầu một thì tiếng chào hỏi của Địch Lệ Nhiệt Ba từ lầu hai liền truyền đến, “Chào buổi sáng, Hàn Trường Sinh!”

Hàn Trường Sinh ngẩng đầu, thứ đầu tiên hắn thấy là hai đầu trắng ngà cùng với một thứ màu trắng sữa, sau đó là áo T-shirt màu trắng, cuối cùng mới thấy khuôn mặt tươi cười của Địch Lệ Nhiệt Ba.

Trừng mắt nhìn nói một tiếng "buổi sáng tốt lành", ý vị sâu xa nhắc nhở: “Sau này lúc chào hỏi với tôi tốt nhất là đứng ở lầu một

“Vì sao?”

Địch Lệ Nhiệt Ba mơ mơ màng màng gãi gãi đầu, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm gương mặt đẹp trai của hắn.

Chết rồi, chết rồi, hình như cái tên Hàn Trường Sinh này lại đẹp trai hơn hôm qua?

Lại nhìn tiếp trái tim của mình sẽ không chịu nổi mất.

“Bởi vì xuân quang chợt tiết.”

Hàn Trường Sinh chỉ vào cái thứ màu trắng xóa, lắc đầu, quay người đi về phía gian phòng của mình.

Cái này là Địch Lệ Nhiệt Ba cố ý mặc như thế? Hay là tính đề phòng của cô ta với mình không nặng?

Vừa sáng sớm vậy mà ăn mặc như vậy, chẳng nhẽ không coi Hàn Trường Sinh hắn là nam nhân sao.

Xuân quang chợt tiết?

Địch Lệ Nhiệt Ba mơ hồ một chút, bỗng nhiên phản ứng lại.

Sắc mặt đỏ bừng kẹp chặt hai chân, hai tay đè vạt áo xuống, từng bước một lui về gian phòng của mình.

Đóng cửa một cái, cúi đầu nhìn xuống, che lấy khuôn mặt đỏ bỏng nhào vào trên chăn.

“Hu hu......bị anh ta thấy hết rồi! Về sau đối mặt với anh ta như nào đây!”

“Kỳ quái, không phải là mình nên tức giận sao, vì sao chỉ có ngượng ngùng lại không có sinh khí, không lẽ là...... mình thích Hàn Trường Sinh chứ?”

“Không thể nào, làm sao mình lại thích một tên bị bệnh tâm thần? Mình không thể thích người bị bệnh tâm thần được. Đặc biệt là lại còn là một tên trực nam cấm dục như vậy.”

Nói nhỏ một hồi lâu, Địch Lệ Nhiệt Ba mới lấy lại tinh thần.

Lên tiếng, chà xát khuôn mặt đầy đặn, để tâm tình tốt hơn một chút.

Vốn ban đầu định đổi sang mặc quần dài, nhưng cắn môi nghĩ nghĩ, sau đó quyết định mặc một cái quần ngắn, đi ra khỏi phòng như không có chuyện gì xảy ra.

“Địch Béo, cậu gọi Hàn Trường Sinh chưa?” Nhìn thấy Địch Lệ Nhiệt Ba lộ ra chân trắng, Dương Mật nằm ở trên ghế salon dưới lầu hô một tiếng.

“Gọi rồi, anh ta cũng mới rời giường, hẳn là đang trong phòng rửa mặt.” Địch Lệ Nhiệt Ba nhún nhún vai như chưa có chuyện gì xảy ra, từng bước một đi xuống, ánh mắt không ngại mắt liếc qua gian phòng của Hàn Trường Sinh, trên mặt xuất hiện một chút phấn hồng.

“Bao giờ anh ta mới làm điểm tâm a, tớ sắp chết đói rồi.” Lưu Ti Ti phồng miệng, ủy ủy khuất khuất ôm cái bụng đói xẹp.

Đông Lệ Nhã đưa qua một miếng bánh bích quy bơ, “Nếu không thì ăn chút bánh bích quy lót dạ?”

“Tớ không ăn bánh bích quy, ta muốn ăn điểm tâm do Hàn Trường Sinh làm.” Lưu Ti Ti lắc đầu, cự tuyệt miếng bánh quy trước đó vẫn ngon nhưng bây giờ không còn là đồ ngon nữa.

“Tớ cũng muốn ăn điểm tâm anh ta làm.” Địch Lệ Nhiệt Ba thở dài, nằm ở trên chân Dương Mật.

Sở dĩ Đại Mật Mật để cho nàng gọi Hàn Trường Sinh rời giường, cũng là bởi vì 4 người các nàng bị cơn đói gọi dậy.

Trù thần ở nhà, tất nhiên không có ai muốn ăn bánh bích quy.

Trong lúc đợi Trù thần xuống bếp, kết quả chính là các nàng càng đói hơn.

. . .

Trong khi tứ nữ chờ đợi điểm tâm, Hàn Trường Sinh vẫn ngẩn người ở trong phòng rửa mặt.

Người ở trong gương......có vẻ không giống mình lắm.

Trước đây cao 1m72, giờ nhảy đến1m85.

Lưng dài vai rộng, cơ bụng tám múi, cơ bắp toàn thân như là nước chảy, cái nơi nào đó cũng dài đến 18cm. (DG: vã mồ hôi)

Đây là hiệu quả của việc tu luyện 《 Thanh Đế Trường Sinh Quyết 》?

Nghĩ đến việc mình tu luyện cả đêm, Hàn Trường Sinh không thể không nghi ngờ.

Có thể khiến cho hắn biến hóa như thế trong vòng một đêm, ngoại trừ công pháp kia, cũng không có gì có thể giải thích.

“Xem ra《 Thanh Đế Trường Sinh Quyết 》không những có thể trị thương, còn có thể cải tạo cơ thể.”

Quét mắt nhìn bắp thịt góc cạnh rõ ràng, cười ha hả đi ra ngoài, thay một bộ quần áo màu đen.

Thân thể khỏe mạnh cũng không tệ lắm.

“Anh......”

Nhìn Hàn Trường Sinh chậm rãi đi tới, con ngươi bốn người mở lớn, ánh mắt ngắm loạn, nước bọt không ngừng nuốt xuống.

Một đêm không thấy, tên Hàn Trường Sinh này sao lại càng thêm đẹp trai rồi?

Trong con ngươi còn có tia sáng lấm ta lấm tấm, tựa như vòng xoáy thần bí muốn đem linh hồn của các nàng nuốt vào trong đó.

Lúc đi lại nhìn thì biếng nhác, thế nhưng lại vô cùng tự nhiên, khí chất phiêu dật như gió đập vào mặt, khiến người ta chỉ muốn đắm chìm trong đó.

Thân hình cao lớn tạo cho người ta một loại cảm giác ngưỡng mộ, nhưng đáy lòng các nàng lại không cảm thấy sợ hãi một chút nào, ngược lại có một loại ảo giác được an toàn hơn.

“Này, mấy người không sao chứ?”

Hàn Trường Sinh quơ quơ tay, đánh thức 4 cái mỹ nữ ngu ngơ nhìn chòng chọc lên người hắn.

Cầm quyền áo trên tay nem xuống, lý trực khí tráng nói: “Mới thay, đừng quên giúp tôi giặt.”

“Không vội không vội.”

Bốn cô nàng nhảy cẫng lên, cơ thể mang theo đầy mùi hương không ngừng đi vòng quanh đến Hàn Trường Sinh, bàn tay trắng nõn không ngừng chọc chọc vào mục tiêu của mình.