Đi vào phòng sách nhỏ trên lầu ba, Hàn Trường Sinh không cầm《Thần Nông Bản Thảo Kinh》, mà cúi đầu nhìn ảnh chụp trong tay.
Trong ảnh là một nữ tử mỹ lệ cùng với nụ cười sáng lạn, nhìn rất giống hắn.
Thấy nụ cười vừa xa lạ vừa quen thuộc kia, ánh mắt Hàn trường sinh có chút phức tạp.
Quấn quýt, thương cảm, áy náy...
Ký ức của hắn với cha không nhiều lắm.
Bởi vì cha là một cảnh sát hình sự, quanh năm suốt tháng công tác bên ngoài, năm hắn 4 tuổi bởi vì làm một nhiệm vụ mà hi sinh.
Mẹ thương cảm một năm trời, sau đó bỏ đi sự nhu nhược trong lòng, lấy sư kiên cường thể hiện ra bên ngoài, tự mình nuôi dưỡng hắn lớn lên.
Một lần này, chính là mười lăm năm.
Một tháng trước, khi mẹ kiểm tra ra mới biết đã bị ung thư gan giai đoạn cuối, nhưng lại không nói cho hắn biết.
Cho đến khi người sắp ra đi mới đem tin này nói cho hắn biết.
Mà lúc đó hắn vẫn còn đang cùng linh hồn Tà Đế đấu tranh, ngoại trừ rơi lệ, cái gì hắn cũng không làm được.
Có lẽ là bởi mẹ quá vĩ đại, có lẽ là do sức mạnh của sự tức giận, hắn cuối cùng hắn tiêu diệt được ý chí của Tà Đế, nhưng việc bây giờ hắn có thể làm được chỉ là xem lại tấm ảnh chụp.
“Con trai, mẹ không thể tiếp tục chăm sóc cho con nữa, nhưng mẹ tìm cho con 4 người con dâu, nếu là ai có thể mang thai con của con, vậy thì nửa đời sau sẽ có người chăm sóc cho con. Mẹ đi đây, sau này nếu nhớ mẹ thì có thể tìm mẹ trò chuyện, mẹ có thể nghe được.”
Hàn Trường Sinh lấy tay sờ tấm ảnh, nước mắt không cầm được chảy xuống.
“Mẹ, bệnh của con đã khỏi rồi, con có thể tự chăm sóc cho mình, mẹ dưới đó cũng phải thật tốt, qua mấy chục năm nữa con sẽ đi, đi xuống đó gặp mẹ.”
Âm thanh nỉ non dần dần nhỏ đến không ai có thể nghe thấy, chỉ có tiếng ngón tay hắn vuốt ve tấm ảnh của mẹ mình, cùng với những giọt trân châu lóng lánh vỡ ra.
Sau 2 giờ, Địch Lệ Nhiệt Ba đẩy cửa đi vào phòng sách nhỏ, muốn mở miệng nói, bỗng nhiên dừng lại.
Nhìn xem vệt nước mắt trên khóe mắt người kia, trong mắt lóe lên một tia thương hại.
Lặng lẽ tìm cái chăn mỏng đắp cho Hàn Trường Sinh, dùng tay áo lau khô vệt nước mắt ở khóe mắt hắn.
Nhìn chằm chằm khuôn mặt soái khí, góc cạnh rõ ràng kia thêm mấy lần, cố nén xúc động muốn hôn xuống, ra khỏi phòng sách nhỏ.
Nàng chỉ là thương hại hắn thôi, tuyệt đối sẽ không thích hắn!
Cho dù hắn có phong phạm tổng tài cấm dục bá đạo.
“Anh ta đâu?” Dương Mật miệng ăn dưa hấu, ngẩng đầu hỏi Địch Lệ Nhiệt Ba.
“Ngủ thiếp đi rồi.”
“Ngủ thiếp đi? Vậy chúng ta làm sao bây giờ?”
“Dựa theo những gì chúng ta đã thương lượng, toàn bộ bốn người chúng ta đều ở tại lầu hai, lầu ba để cho mình hắn ở là được rồi.
“Được.”
Địch Lệ Nhiệt Ba cầm lấy một khối dưa hấu, ngồi ở trên ghế sa, ăn từng miếng nhỏ một, mắt nhìn chằm chằm màn hình TV, nhưng trên mặt lại là vẻ yên tĩnh cùng với một chút bi thương.
Không biết vì cái gì, nàng không muốn đem những gì vừa thấy nói cho ba nhởi còn lại, chỉ muốn đem nó giấu ở đáy lòng, xem như bí mật giữa mình cùng người kia.
Ba cô gái liếc mắt qua một cái, ánh mắt hơi kinh ngạc.
Con người này trước giờ lúc nào cũng nói nhiều đến mức người ta chỉ muốn bịt miệng lại, tự dưng bây giờ lại trầm mặc?
Cảm nhận ánh mắt của ba người, Địch Lệ Nhiệt Ba quay đầu nhìn lại: “Thế nào?”
“Cậu......không có sao chứ?”
“Tớ có thể có chuyện gì.”
Địch Lệ Nhiệt Ba ra vẻ bình tĩnh ăn dưa hấu, sau đó bắt đầu lải nhải về bộ phim trên TV.
Nghe được cái kia tiếng nói thanh thúy mà ầm ĩ này, ba người bất dắc dĩ trợn trắng mắt.
Khó khắn lắm mới yên tĩnh lại tự dưng nói nhiều làm gì?
Bây giờ đeo tai nghe cũng yên tĩnh nổi.
Liếc nhìn gương mặt bất đắc dĩ của ba người, Địch Lệ Nhiệt Ba cười đắc ý.
Muốn bắt được tiểu tâm tư của nàng, vọng tưởng!
. . .
Trong phòng sách nhỏ, Hàn Trường Sinh đã tỉnh lại.
Mắt nhìn tấm chăn mỏng trên người, trong mắt lóe lên vẻ hồ nghi.
Vừa rồi có người đi vào?
Bằng không thì cái này chăn này tử đâu chui ra?
Muốn đi ra ngoài hỏi một tiếng, nhưng lại quyết định không đi nữa.
Chuyện nhỏ mà thôi, không cần phảingạc nhiên.
Cất đi tấm ảnh, trên mặt lại nở nụ cười.
Mẹ nói rất đúng, sống cho thật tốt mới là lời cảm ơn lớn nhất cho người.
Lật《 Thần Nông Bản Thảo Kinh 》mấy lần, ánh mắt lộ ra một vẻ cổ quái.
Sau khi hắn xóa bỏ hồn phách Tà Đế, vốn cho rằng chỉ nhận được một ít năng lượng, không nghĩ tới cũng có được ký ức của Tà Đế.
Mà tựa hồ bởi vì cuốn《 Thần Nông Bản Thảo Kinh 》này mà tự dưng trong não hiện lên là một bản công pháp ——《 Thanh Đế Trường Sinh Quyết 》.
Ngoại trừ nội dung công pháp, còn có một chút tin tức về Tà Đế.
《 Thanh Đế Trường Sinh Quyết 》, bản ý là hấp thu khí tự nhên của thiên địa vạn vật để sinh ra nội khí, dùng cái này để tẩm bổ cơ thể cùng linh hồn, ý muốn thiên địa diệt mà thân bất diệt.
Nhưng sau khi Tà Đế tu luyện《 Thanh Đế Trường Sinh Quyết 》, lại đi lên con đường bàng môn tà đạo.
Đoạt sự sống của thảo mộc tinh linh, diệt tính mạng của thiên địa vạn vật, như vậy có thể tu luyện nhanh chóng, nhưng cũng làm cho tâm tính đại biến, càng ngày càng gian ác.
Đến khi Tà Đế tu luyện tới cảnh giới chí cao Đế Cảnh, muốn đột phá lần nữa thì lại bị người khác liên thủ vây giết.
Đến cuối cùng đột phá không thành, ngược lại khiến cho cái tàn hồn phải đi đoạt xá, kết quả cuối cùng lại chính là bị mình loại bỏ.
Nghĩ một hồi, khoanh chân ngồi xuống, ngũ tâm triều thiên, mặc niệm tầng thứ nhất của 《 Thanh Đế Trường Sinh Quyết 》, bắt đầu tu luyện.
Hít một hơi thở, sinh khí của thiên địa vạn vật tràn vào trong mũi, dọc theo tam tiêu tuyến tập hợp lại ở đan điền.
Sau một giờ, Hàn Trường Sinh mở mắt ra, có chút dở khóc dở cười.
Trong trí nhớ, chỗ tu luyện của Tà Đề khi mới bắt đầu, thiên địa vạn vật sinh ra khí vô cùng chấn động tràn ngập nên hắn vừa nhập môn thì tu vi đã liền tăng mạnh.
Nhưng mà nhà của mình lại ở trong thủ đô, khí trong lành sạch sẽ thì ít, mà ngược lại khói mù lại nhiều.
Điều này dẫn đến chuyện tên cái công pháp này nghe qua thì có vẻ rất ngưu bức, nhưng cuối cùng cũng có mỗi tác dụng như chữa thương của y gia khí công, nhiều nhất chỉ có thể chữa lành cho những vết thương nhẹ, không thể nào cao hơn được.
Lặng lẽ lắc đầu, một bên hít thở tu luyện 《 Thanh Đế Trường Sinh Quyết 》, một bên nghiêm túc cẩn thận dùng tay lật đọc tiếp 《 Thần Nông Bản Thảo Kinh 》