Bữa cơm tối kéo dài ba mươi phút, lúc này mới ngừng.
Hàn Trường Sinh ăn hai bát lớn, trong bốn người con gái thì Địch Lệ Nhiệt Ba ăn nhiều nhất, một bát lớn.
Còn lại ba người khác, thì cùng nhau ăn mới được một bát mà thôi.
Nhưng bát cũng là bát to, cho nên ăn cũng đủ để căng tròn bụng nhỏ.
Bốn cô nàng hiên giờ không có chút hình tượng chút nào vuốt vuốt bụng nhỏ, sau khi Dương Mật nháy mắt ra dấu, mang theo khuôn mặt ửng đỏ, mới cùng nhau đứng dậy đi ra ngoài.
Hàn Trường Sinh đứng dậy cản lại, không vui nói: “Chờ một chút, mấy người còn chưa trả tiền đâu.”
Dương Mật chớp chớp đôi mi thanh tú, thổ khí như lan nói: “Ta cảm thấy chúng ta phải nói chuyện tiền bữa cơm này.”
“Có ý gì? Muốn trốn nợ?”
“Không, chỉ là muốn thảo luận một chút về mối quan hệ của chúng tôi mà thôi.”
Dương Mật dùng tay làm dấu mời, ý bảo Hàn Trường Sinh ngồi xuống ghế sofa nói chuyện.
Hàn Trường Sinh đi qua, đi đến ghế sofa cho một người nằm xuống, lười biếng phun ra một chữ: “Nói”.
Dương Mật nói: “Quan hệ của năm người chúng ta là vợ chồng hợp pháp, đúng không?”
“Đúng.”
Dương Mật cười đắc ý: “Vậy thì chồng nấu cơm cho vợ không phải thiên kinh địa nghĩa (1) sao? Như vậy còn cần thu phí sao?”
“Không phải là mấy người nói nửa năm sau ly hôn à?”
“Đó là nửa năm sau, còn bây gờ thì sao, chúng ta là đường đường chính chính vợ chồng hợp pháp, anh thu tiền cơm của chúng tôi, có chút không nói đạo lý.”
“Đúng, cô nói cũng nói có lý.” Hàn Trường Sinh nhíu mày lại, nhẹ nhàng nở nụ cười.
Ngay lúc tứ nữ lộ ra nụ cười hài lòng, hắn khoanh tay vuốt cằm, bình thản nói: “Cô đã nói như vậy, tôi cũng có lời muốn nói.”
“Mời nói.”
Hàn Trường Sinh Đạo: “Nếu là vợ chồng hợp pháp, tôi nấu cơm các người rửa bát, hẳn là không có vấn đề gì chứ?”
“Không có vấn đề.” Bốn cô gái liếc nhau, chậm rãi gật đầu.
Bốn người thay phiên rửa chén, sẽ không quá mệt mỏi.
“Vậy thì giúp tôi giặt quần áo cũng không thành vấn đề chứ?”
“Dựa vào cái gì mà giúp anh giặt quần áo?” Bốn nàng bấm gối ôm trong ngực, suýt chút nữa đập tới.
Chỉ mỗi việc rửa bát là đã rất quá đáng rồi, thế mà lại còn muốn giặt quần áo giùm nữa, đây là muốn đem 4 người các nàng trở thành người hầu sao?
Hàn Trường Sinh nhẹ nhàng nở nụ cười: “Các người nói chúng ta là vợ chồng hợp pháp, vợ giặt quần áo cho chồng cũng là thiên kinh địa nghĩa, xin hỏi chuyện này có vấn đề gì không?”
Bốn người đó trì trệ, răng ngà cắn két két.
Vô sỉ đến trình độ này, không phải tâm thần thì là gì?
Địch Lệ Nhiệt Ba chu mỏ một cái, thở phì phò nói: “Được, nhưng sẽ không giặt nội y của anh!”
Hàn Trường Sinh nhíu mày: “Vậy nếu như lúc tôi nấu cơm sẽ không cho thêm dầu muối tương dấm, chắc là vẫn được nhỉ?”
“Không thể!”
“Vậy thì tại sao các người giặt quần áo lại không muốn giặt nội y? Cho tôi cái lý do trước.”
“Anh......thứ đó là cho cái kia của anh mặc, rất bẩn!” Địch Lệ Nhiệt Ba trừng mắt nhìn hắn, tìm một cái lý do mới vừa nghĩ ra.
Nàng vốn muốn nói "Nếu có giỏi thì anh giặt nội y cho tôi đi", nhưng lại không dám nói, chỉ sợ đối phương sẽ thật sự vô sỉ đáp ứng.
Hàn Trường Sinh đảo mắt nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba, đến khi đối phương chột dạ không dám nhìn thẳng, lúc này hắn mới thản nhiên nói: “Tôi không bao giờ làm mấy cái chuyện bẩn thỉu đó, quần áo ngày thay một lần, vậy thì bẩn ở chỗ nào.”
Địch Lệ Nhiệt Ba chu mỏ một cái, mạnh miệng nói: “Tôi vẫn sẽ là không đồng ý!”
Hàn Trường Sinh cong cong ngón tay kiểu sao cũng được: “Không vấn đề gì, các người không đồng ý thì lập tức thanh toán tiền, bốn người mỗi người một phần, tất cả 4 vạn tệ.”
“Nếu chúng tôi không trả tiền?”
“Vậy nhân phẩm của mấy người liền mất hết, về sau tôi nấu cơm chỉ có nấu một phần của tôi, ngay cả một hạt gạo các người cũng không được ăn, về sau ăn đồ ăn nhanh hay gì thử tự mình gọi đi. À đúng rồi, đây là nhà tôi, mấy người cũng nên trở về nơi ở của mình.”
Bốn người phụ nữ mím môi, dưới dư vị của mỹ thực ở trong miệng, lại không dám nói ra câu “Không ăn thì không ăn”.
Mỹ thực giống như sinh hoạt hằng ngày vậy.
Khi bạn phải ăn miếng đắng lại ăn được miếng ngọt, vậy thì sẽ không muốn ăn miếng đắng trước kia nữa, thậm chí là không muốn nhớ lại.
Dương Mật nghĩ nghĩ, thử dò xét nói: “Quần áo bên ngoài có thể giặt tay được, nhưng nội y nhất định phải dùng máy giặt.”
Hàn Trường Sinh dừng một chút, chậm rãi gật đầu nói một câu “Có thể”, ánh mắt có chút cổ quái.
Thật ra ý định của hắn chính là để các nàng giúp hắn đem quần áo ném vào máy giặt sau đó giặt lại một lượt, như vậy hắn có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian.
Không nghĩ tới các nàng lại muốn giặt tay, cái này rất phiền phức a?
Nhưng hắn nghĩ một lát, cuối cùng không nói ý nghĩ của hắn.
Hắn nấu cơm khổ cực như vậy, các nàng dùng tay giúp hắn giặt quần áo cũng bình thường.
Nghĩ tới đây, hắn đứng dậy trở về căn phòng rộng 40m².
Ở trong tủ treo quần áo hắn tìm được một cái áo phông trắng tinh làm bằng cotton, một cái quần đi biển lòe loẹt đủ loại màu sắc, một cái quần đùi mới.
Từ trong phòng đi ra khỏi phòng, đem một bộ quần áo mới tìm được kia ném thẳng lên trên ghế salon.
Nói: “Giặt giùm tôi.”
Bốn cô nàng cùng trừng mắt: “Anh......”
“Đừng quên thứ các người vừa mới đáp ứng, cũng đừng quên rửa bát đấy.”
Hàn Trường Sinh không nhìn bốn người, nhẹ nhàng chỉ vào phòng ăn, quay người hướng về phía phòng sách nhỏ ở lầu ba.
“Ra vẻ cái gì! Không phải chỉ là nấu cơm thôi sao! Ai mà không biết làm a!”
Địch Lệ Nhiệt Ba đấm gối ôm trong ngực, giống như là đấm Hàn Trường Sinh, cái bộ dáng hầm hừ tức giận kia rất là đáng yêu.
“Địch Béo ngoại trừ có thể ăn ra, chẳng lẽ còn có thể làm ra mì cán bằng tay sao?”
Dương Mật nhẹ nhàng nói một câu, khiến Lưu Ti Ti cùng Đông Lệ Nhã đang bóp gối ôm cũng đỏ mặt một chút.
Hai nàng rán trứng còn để dính chảo, nói gì đến chuyện làm mì cán bằng tay...
---o0o---
Chú thích:
(1). Thiên kinh địa nghĩa: cái lẽ rất đúng xưa nay, không có ý gì phải nghi ngờ.