Chương 4: Muốn ăn thì phải trả tiền

Dương Mật vỗ nhẹ cái đầu nhỏ của Địch Lệ Nhiệt Ba, tức giận nói: “Được được được, Địch Béo đói bụng rất bình thường, bằng không cậu đi ăn chung với anh ta đi? Cậu ta có hẳn một cái chậu mì lớn đấy, đủ cho Địch Béo ăn no.”

“Không được, tớ cùng anh ta không quen.”

Địch Lệ Nhiệt Ba không mắc mưu, cái đầu nhanh chóng lắc lắc, nhưng lại khống chế không nổi mà nuốt ngụm nước miếng.

Nàng thật sự rất đói, mà mì kia lại rất thơm.

Thấy nàng như thế, Đông Lệ Nhã hé miệng nở nụ cười, lúm đồng tiền nhỏ trực tiếp nở rộ, “Tớ thấy là cậu không dám á!”

“Có gì không dám! Đi thì đi!”

Địch Lệ Nhiệt Ba phồng miệng, ngẩng lên đầu đi về hướng bàn ăn, trực tiếp ngồi ở bên cạnh Hàn Trường Sinh, lông mi dài run rẩy, mở to mắt sáng, nhìn hắn chằm chằm.

Hàn Trường Sinh ngửi thấy mùi hương, liếc một mắt: “Có việc gì?”

Địch Lệ Nhiệt Ba lẽ thẳng khí hùng, cứng cổ lên: “Đói bụng.”

“Đói thì ăn, nhưng một phần 1 vạn tệ.”

“Anh là đi cướp tiền a!” Địch Lệ Nhiệt Ba đứng dậy, dậm chân hét lên.

“Đoạt tiền là phạm pháp, tôi lao động ra tiền.” Hàn Trường Sinh vừa ăn mì, vừa chậm rãi nói.

“Nhưng mà một phần cũng không thể nào có giá 1 vạn tệ được, vắt mì này của anh cùng lắm là mười tệ.” Địch Lệ Nhiệt Ba dùng ngón tay trắng như tuyết chỉ vào, cố ý chạm phải một sợi mì, cười thầm.

Đã bị mình dùng ngón tay chạm vào rồi, xem anh ta ăn kiểu gì.

“Cái giá tiền này là dựa vào thực tế, bây giờ là cô đang đói bụng, mà trùng hợp là tôi lại có đồ ăn, cho nên cô muốn ăn thì đưa 1 vạn tệ, không muốn thì đi ra.”

Hàn Trường Sinh liếc mắt một cái liefn thấu tiểu tâm tư của Địch Lệ Nhiệt Ba, bỏ sợi mì nàng chỉ vào ra khỏi bát.

Thấy vậy, Địch Lệ Nhiệt Ba chu mỏ một cái, phồng má thở phì phò nói: “Vậy phải cho tôi nếm trước sau đó mới mua, bằng không thì ai biết được mì của anh có ăn được không.”

“Tự mình lấy chén đũa.” Hàn Trường Sinh nhàn nhạt chỉ vào nhà bếp, sau khi Địch Lệ Nhiệt Ba vui vẻ ngồi xuống, hắn chỉ vào cái mì sợi bị tay của ngà chạm vào: “Cô chỉ có thể ăn một sợi này.”

“Quỷ hẹp hòi!”

Địch Lệ Nhiệt Ba tức giận nắm chặt đũa, chỉ muốn dùng nó đâm mù mắt người ở trước mặt.

Một sợi mì có thể làm cho Địch Béo nàng ăn no sao?

“Đây không phải tôi hẹp hòi, mà là phòng ngừa người nào đó ăn no rồi mới nói vắt mì này khó ăn.”

“...” Nhìn hai cái con ngươi tà mị đến mức có thể xem thấu tâm tư của mình, mặt Địch Lệ Nhiệt Ba ửng hồng lên, cắn môi gắp lên cái sợi mì kia, bỏ vào miệng.

Không nên không nên, không thể nhìn anh ta, không thì sẽ bị trầm luân vào đó mất.

Thế nhưng mà vắt mì này ăn thật ngon a!

Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?

1 vạn một lần, ăn hay là không ăn?

Suy đi nghĩ lại, quyết định cuối cùng của Địch Béo là ăn.

Liếc trộm Hàn Trường Sinh đang ưu nhã ăn uống, nàng thấp giọng nói: “Uy, cái kia......tôi có thể trả anh 1 vạn tệ, nhưng nhất định là phải ăn xong mới tính tiền.”

Hàn Trường Sinh liếc mắt qua cái, nói một tiếng: “Có thể”

Tình huống gì dây?

Nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba đang ăn từng miếng mì, ba người Dương Mật hai mắt nhìn nhau.

Nha đầu này trúng mỹ nam kế à?

Hay là bị hạ si tình cổ rồi?

Nếu không thì tại sao lại muốn ăn cái chỗ mì cán bằng tay có giá 1 vạn tệ này?

Dùng 1 vạn tệ ăn đồ ăn tự chọn không phải tốt hơn sao?

Dương Mật nghĩ nghĩ, sau đó gửi cho Địch Lệ Nhiệt Ba một tin nhắn.

Đại Mịch Mịch: “Địch Béo, tình huống gì vậy? Có phải là vừa ý Hàn Trường Sinh rồi hay không?”

Địch Lệ Nhiệt Ba nhìn tin nhắn, liếc nhìn lại ba người: “Cái gì a! Là cái vắt mì này ăn quá ngon.”

Đại Mịch Mịch: “Ăn ngon cũng không đáng 1 vạn tệ a!”

Địch Lệ Nhiệt Ba: “Ai nha! Vắt mì này ăn ngon đến mức giá 1 vạn tệ tớ mới ăn á, không thèm nghe cậu nói nữa, tớ phải ăn nhiều chút.”

Nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba bỏ điện thoại xuống, Dương Mật vuốt cằm nghĩ nghĩ, nháy mắt với Lưu Ti Ti và Đông Lệ Nhã cùng đi đi qua.

Đoạt lấy đũa trong tay Địch Lệ Nhiệt Ba, mới muốn gắp lên sợi mì nếm một chút, liền bị một bàn tay chưa động qua bao giờ cản lại.

Dương Mật ngẩng đầu trừng Hàn Trường Sinh: “Anh có ý gì?”

Hàn Trường Sinh nuốt mì xuống, cũng không ngẩng đầu lên, thản nhiên nói: “Muốn ăn mì mà nói, một phần 1 vạn tệ.”

“Đây là Địch Béo !”

“Cô cũng biết là Địch Béo à, phần này của cô ta còn chưa trả trả tiền, muốn ăn thì trả tiền rồi ăn.”

“Anh......”

“Mịch Mịch......” Đông Lệ Nhã túm áo Dương Mật, lắc đầu.

Hàn Trường Sinh có bệnh tâm thần, nếu mà cùng hắn tranh chấp dẫn đến hắn phát bệnh, đừng ai nghĩ đến chuyện được yên ổn.

Dương Mật hung hăng nhìn Hàn Trường Sinh, hầm hừ tức giận, từ trong chậu lớn gắp lấy một sợi mì: “Tôi cũng ăn thử một sợi!”

Dứt lời cũng không để ý Hàn Trường Sinh có đồng ý hay không, trực tiếp hút vào trong miệng, nhai hai cái, trong nháy mắt liền ngây dại.

Sợi mì vô cùng mịn, vị đậm đà, vừa vào miệng liền tỏa mùi hương thơm phức, mặc dù không có rau quả thịt để ăn kèm, thế nhưng lại có mùi thơm của bột bánh, làm sao lại không ngon cho được.

Nhấp nháy đôi mắt xinh đẹp mấy lần, quay người đi vào phòng bếp, nói “Ăn no mới trả tiền”, sau đó cầm bát đũa bắt đầu gắp mì ăn.

Nhìn Dương Mật bắt đầu ăn không nói lời nào, Đông Lệ Nhã cùng Lưu Ti Ti cũng có chút choáng váng.

Người này sao lại giống Địch Béo rồi, nhìn thấy ăn liền nhấc không nổi bước.

Chẳng lẽ là mì này rất ngon?

Hai người nghi ngờ liếc nhau, lại thấy Dương Mật lặp lại động tác gắp mì vào bát.

Trong lúc nhất thời, nhà ăn yên tĩnh trở lại, chỉ có hút âm thanh hút sợi mì vang lên.