Chương 3: Thiết lập nhân vật Địch Béo

Hai bên thương lượng thỏ thuận, sau đó trực tiếp liền ký hợp đồng.

Nội dung chính là nội dung cuộc nói chuyện vừa rồi, bốn người lập tức đưa cho Hàn Trường Sinh sáu tháng tiền sinh hoạt trong một lần, thậm chí sau khi ly dị mỗi người còn phải cho anh ta một bút 200 vạn phí tổn thất thanh xuân.

[Thẻ số cuối 8888 của bạn, vào lúc 16:58 ngày 08 tháng 05 nhận được 7.200.000 Nhân dân tệ, số dư còn lại 7.200.000 Nhân dân tệ (Ngân Hàng Công Thương)]

Mắt nhìn thấy số tiền đã nhận được, Hàn trường sinh cất điện thoại di động, quay người đi về phía nhà bếp.

“Anh đi đâu vậy?”

“Tôi đói rồi, tôi đi nấu ăn.”

Hàn Trường Sinh liếc qua Địch Lệ Nhiệt Ba một cái, cau mày nói: “Tôi phải nhắc nhở 4 người các cô một chút, đây là nhà của tôi, tôi làm cái gì tốt nhất là các người đừng quản, ngoài ra ai có việc đều có thể đi, không ở lại cũng được, tôi sẽ tự chăm sóc bản thân.”

4 người liếc nhau, ai cũng muốn đi, nhưng lại không ai đi được.

Dưới tình huống này, để bất kỳ ai một mình đi theo Hàn Trường Sinh đều sẽ có nguy hiểm.

Vậy không bằng bốn người đều ở đây, sức mạnh của bốn người hợp lại dù sao cũng an toàn hơn một người.

Địch Lệ Nhiệt Ba co chân trắng ngồi ở trên salon, hai tay xếp thành hình đối lá nâng cằm lên, nhìn Hàn Trường Sinh đang nấu ăn trong phòng bếp, bỗng nhiên nhỏ giọng nói: “Tớ chợt phát hiện dáng dấp của Hàn Trường Sinh này vẫn rất đẹp trai.”

Đông Lệ Nhã mí mắt giật một cái, lộ ra vẻ kinh ngạc, “Nhiệt Ba, cậu không sao chứ? Anh ta lừa bịp cậu nhiều tiền như vậy còn khen cậu ta đẹp trai? Không phải cậu có sở thích bị ngược đó chứ?”

Lưu Ti Ti che miệng, nở nụ cười: “Nếu như Địch Béo thích anh ta cũng tốt, một mình cậu ở cùng anh ta, chúng tớ đều được tự do.”

“Nhiệt Ba, có phải đầu óc của cập bị nước vào rồi không?” Dương Mật trừng mắt nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

“Cái gì a! Tớ chỉ nói anh ta đẹp trai vậy thôi mà!” Địch Lệ Nhiệt Ba trợn tròn đôi mắt ủy khuất, từ trong túi quần lấy ra tấm ảnh cưới màu đỏ, chỉ vào nửa bên kia tấm hình: “Các cậu nhìn tấm ảnh cưới này đi, anh ta trong hình với anh ta bây giờ không thể so được a.”

Ba người còn lại vây lại quan sát tỉ mỉ, yên lặng gật đầu.

Hàn Trường Sinh trong ảnh, mặt không cảm xúc, lạnh như băng, khá là dọa người.

Hàn Trường Sinh bây giờ, không nói anh ta hèn hạ vô sỉ, chỉ cần một nụ cười kia là đủ treo lên đánh toàn bộ nam minh tinh ngành giải trí.

Dương Mật bĩu môi: “Đẹp trai có ích lợi gì, lại không thể coi như cơm ăn, lại còn cái tính cách hèn hạ vô sỉ kia nữa, cả đời này sẽ không có ai thật tâm thật ý thích anh ta.”

Đông Lệ Nhã vuốt cằm thon, suy đoán nói: “Các cậu thử đoán xem, liệu có phải là anh ta đóng giả bị bệnh tâm thần không?”

“Không thể nào là diễn được, lần trước chúng ta cũng thấy anh ta rồi, lúc nào anh ta cũng lẩm bẩm, nhìn qua chắc chắn là bị bệnh tâm thần.”

Lưu Ti Ti lầm bầm một câu, sau đó cùng ba cô nàng kia kinh ngạc nhìn con dao làm bếp tung bay trong tay của Hàn Trường Sinh.

Hàn Trường Sinh tìm kiếm một vòng trong nhà bếp, ngoại trừ gạo cùng bột mì, không có gì cả.

Không thể làm gì khác, chỉ có thể làm mì cán bằng tay.

Gạo nấu với bột mì, không có món nào nấu bằng hai nguyên liệu này cả.

Làm một chút mì cán bằng tay, thêm chút đi dầu, muối, tương, dấm, miễn cưỡng có thể nhét đầy dạ dày.

Mà từ lúc vừa mới bắt đầu, Hàn Trường Sinh lập tức phát hiện chỗ không đúng.

Trước kia, tài nấu nướng của hắn tối đa chỉ có thể xem như hợp cách, người ăn không chết.

Nhưng bây giờ chỉ cần đem bột đổ vào trong chậu, tất cả các bước tiếp theo sẽ hiện ra rong vòng tích tắc.

Bột mì để dưới đáy chậu theo hình tròn, rót nước sôi để nguội vào chính giữa, có thể thêm một ít muối trắng nữa.

Tiện tay vẽ lên mấy cái vòng, thuần thục, bột mì liền biến thành vắt mì bóng loáng.

Sau đó cán mì qua lại, cán đi cán lại ba lần liền.

Cuối cùng, dao làm bếp liên tục cắt ngang, từng sợi mì tinh tế lộ ra trước mắt, thẳng tựa như là dùng máy vậy.

Nước sôi thì cho sợi mì vào nồi, đợi mì chín vớt ra, sau đó xả nước lạnh, để ráo nước rồi tưới chút dầu ăn. Cuối cùng, rót hai muỗng xì dầu, một muỗng dấm, lại thêm một chút đường, như là đã xong.

Cho đến tận khi ngửi được mùi thơi bay đến, tứ nữ mới lấy lại tinh thần.

Kinh ngạc liếc nhau một cái, lại nhìn về phía người nam nhân bưng chén đĩa đi ra khỏi bếp.

Trước đó, các nàng đều đã nghe đã rằng lúc người đầu bếp nấu cơm sẽ đẹp mắt đến nỗi khiến người ta nhìn chằm chằm, lúc đó các nàng vốn không tin.

Không nghĩ tới hôm nay lại thật sự nhìn đến mức quên đi thời gian trôi qua, chỉ biết đắm chìm trong nghệ thuật nấu nướng kia.

Cái loại cảm giác này, giống như là được xem một bộ phim đánh giá 10.0, cao trào liên tục nổi lên, một làn sóng nối tiếp một làn sóng.

Giống như là nghe được một bản nhạc tuyệt vời xuyên suốt từ cổ đại cho tới hiện tai, cao sơn lưu thủy tìm kiếm tri âm, để cho người ta đắm chìm không muốn tỉnh. (Cao sơn lưu thủy tìm kiếm tri âm: núi non nước chảy tìm bạn)

Nhưng Hàn Trường Sinh không phải bị bệnh tâm thần sao?

Bệnh tâm thần mà cũng có trù nghệ cao như vậy sao?

“Không tệ!”

Nếm qua mấy sợi mì, Hàn Trường Sinh hài lòng gật đầu.

Mặc dù nguyên liệu nấu ăn rất ít, nhưng cũng may tri thức trên lý thuyết cùng với khả năng thực hành của hắn rất mạnh.

Mì cán bằng tay bình thường cũng có thể làm ra hương vị của đầu bếp đỉnh cấp.

“Ừng ực......”

Địch Lệ Nhiệt Ba nuốt ngụm nước miếng, ba cô bạn bên cạnh chưa kịp nói gì, nàng liền che lấy cái bụng nhỏ lộ ra ngoài, sắc mặt ửng đỏ nói: “Tớ đói bụng rồi.”

Dương Mật trắng mắt liếc qua một cái: “Đói bụng? Giữa trưa cậu mới ăn ba phần bánh gatô, uống hai ly trà chanh lớn, ăn nhiều như vậy còn đói. Lúc cậu sinh ra đã được thiết lập nhân vật là Địch Béo rồi có đúng hay không!”

“Đó cũng chỉ là chút bánh ngọt lót dạ mà thôi, cũng không phải món ăn chính, đói bụng không phải rất bình thường sao.” Địch Lệ Nhiệt Ba chu mỏ một cái, không phục giảo biện.

Nàng là Địch Béo, thiết lập nhân vật chính là ăn nhiều cũng không mập, ăn nhiều một chút thì đã sao?