“Có thể.”
Hàn Trường Sinh khép sách lại, theo Địch Lệ Nhiệt Ba đi ra ngoài, ngửi mùi hương nhàn nhạt ở trong không khí, lại nhìn lướt qua đường cong trên người đối phương, ánh mắt tán thưởng lóe lên một cái rồi biến mất.
Không có gì để bàn cãi, Địch Lệ Nhiệt Ba chẳng những rất khả ái, vóc người cao gầy cũng vừa đủ, nếu gu thẩm mĩ không có vấn đề gì thì ai cũng đều thấy đẹp.
Nhưng việc hắn tán thưởng dáng người đã rơi vào trong mắt ba người Dương Mật, đó chính là biểu hiện của dê xồm, biểu tình liền lập tức thay đổi.
Dương Mật kéo Địch Lệ Nhiệt Ba ngây thơ qua một bên, cùng Đông Lệ Nhã, Lưu Ti Ti ngồi ở trên ghế salon, khoanh tay nhìn chằm chằm Hàn Trường Sinh đang đi tới, ý vị cảnh cáo trong mắt rất cao, hương vị phòng bị cũng rất đậm.
Cái tên Hàn Trường Sinh này vốn là một tên tâm thần, nếu không cẩn thận làm cho hắn phát bệnh, có trời mới biết hắn sẽ làm ra sự tình gì.
Đối mặt ánh mắt như thế, Hàn Trường Sinh nhún nhún vai không để ý, thản nhiên ngồi vào salon đối diện với bốn cô nàng, rồi sau ngồi im ở trên đó.
“Nói đi! Chuyện gì?”
Dương Mật mắt to chợt lóe, thử dò xét, nói: “Bây giờ anh không có phát bệnh đấy chứ?”
Hàn Trường Sinh giang tay ra, thành thật nói: “Không phải chỉ bây giờ tôi không phát bệnh, từ nay về sau tôi cũng sẽ không phát bệnh, từ nay về sau đừng bao giờ gọi tôi là tên tâm thần.”
“...” Bốn người miễn cưỡng nở nụ cười, căn bản không tin tưởng lời của hắn.
Không ai bị bệnh tâm thần tự nhận là mình bị bệnh tâm thần cả.
Thấy các nàng không tin, Hàn Trường Sinh cũng không quan tâm, lại một lần nữa hỏi tìm hắn có chuyện gì.
Dương Mật nghĩ nghĩ một lát, sau đó chân thành nói: “Anh có biết anh cưới chúng tôi ý nghĩa như thế nào sao?”
“Biết, vậy nghĩa là khi các người ly hôn với tôi, sẽ trở thành đồ đã qua sử dụng.”
Bốn người ngẩn ngơ, sau đó cắn răng nghiến lợi, trừng mắt nhìn khuôn mặt bình thản kia, rất muốn cho hắn một quả đấm.
Nói chuyện thẳng như vậy, ở trong phim truyền hình không thể sống qua tập 1!
Dương Mật hít sâu hai cái, kiên nhẫn nói: “Chúng tôi biết ý tứ của lệnh đường khi muốn bốn người chúng tôi gả cho anh, là muốn cho chúng tôi chiếu cố anh. Chúng tôi có thể tiếp nhận nhiệm vụ này, nhưng anh nhất thiết phải đáp ứng điều kiện của chúng tôi.”
“Không phải chỉ là ly hôn thôi sao, có thể! Bây giờ liền đi được rồi!”
Dương Mật ngẩn ngơ, ba người còn lại cũng kinh ngạc há to miệng, trợn mắt hốc mồm nhìn khuôn mặt bình thản kia.
Các nàng nghĩ rằng hắn còn phải đưa ra mấy cái yêu cầu, nào nghĩ tới người này lại trực tiếp muốn ly hôn.
Cái này cùng với suy nghĩ của các nàng hoàn toàn không giống a.
Hơn nữa không hiểu sao, vậy mà các nàng phát hiện trong lòng có chút cảm giác mất mác, bắt đầu hoài nghi xem liệu nhan sắc của mình có còn là “xinh đẹp” nữa không.
“Anh đồng ý ly hôn thì tốt, nhưng mà chúng tôi yêu cầu dịch thời gian ly hôn sang nửa năm nữa, anh cũng biết thân phận của chúng tôi mà, mới kết hôn liền ly hôn, đối với sự nghiệp của chúng tôi rất không tốt.”
“Có thể.” Hàn Trường Sinh quét mắt nhìn khuôn mặt tinh xảo của bốn người, chậm rãi gật đầu.
Dương Mật vui mừng, nói tiếp: “Trong thời gian nửa năm này, tốt nhất là anh ở cùng một chỗ với chúng tôi, chúng tôi thay phiên chiếu cố anh, nhưng mà sẽ không ở cùng một phòng với anh. Mặt khác, nếu truyền thông hỏi anh thì cũng không cần nói lung tung, dù sao câu hỏi của những phóng viên đó đều là đào hố chờ anh nhảy vào.”
Hàn Trường Sinh nhíu nhíu mày, ánh mắt có chút không vui. Ly hôn muộn thì không có gì, không được ở cùng một chỗ cũng không sao cả, dù sao hắn cũng không thể hòa hợp với bốn người này, cũng không muốn họ làm người phụ nữ của mình.
Nhưng buộc phải ở cạnh các nàng, cái này cũng rất hố.
Hắn cùng cái linh hồn Tà Đế đối kháng hai mươi năm, bây giờ thích nhất là bầu không khí tự do tự tại, không phải là loại sinh hoạt như là xiềng xích này.
“Anh yên tâm, chúng tôi sẽ đền bù cho anh.” Chú ý tới ánh mắt không vui của Hàn Trường Sinh, Đông Lệ Nhã nói tiếp: “Mỗi tháng chúng tôi sẽ cho anh 20 vạn tiền sinh hoạt, nửa năm sau ly hôn, mỗi người cho anh thêm 100 vạn.”
“Mỗi ngày 1 vạn, sáu tháng thanh toán tất cả, thời điểm ly hôn mỗi người 200 vạn, đây là phí tổn thất thanh xuân.”
Hàn Trường Sinh dựng thẳng lên ngón trỏ tay phải, không để ý ánh mắt phẫn nộ của tứ nữ.
Nếu bây giờ để hắn ra ngoài sinh hoạt độc lập mà nói, hắn thật sự là làm không được, vậy không bằng nửa năm cơm chùa.
Nhưng cái cơm chùa này hắn chỉ miễn cưỡng ăn được.
Tiền sau khi li hôn vào nửa năm sau cộng với tiền tổn thất thanh xuân, tất cả lên tới gần tới 1000 vạn.
Cho dù hắn không làm gì, số tiền này cũng cần đủ hắn sống nửa quãng đời còn lại.
Lưu Ti Ti cắn răng nghiến lợi trừng Hàn Trường Sinh, “Vậy xin hỏi ai tới đền bù phí tổn thất thanh xuân của chúng tôi? Hàn Trường Sinh anh sao?”
Hàn Trường Sinh cười nhạt một tiếng, “Chị Lưu Ti Ti à, tôi phải nhắc nhở chị một chút, tôi mới 20 tuổi, mà thấp tuổi nhất trong bốn người các người là Địch Lệ Nhiệt Ba đều lớn hơn tôi 4 tuổi. Xin hỏi ai tổn thất thanh xuân nhiều hơn? Phí đền bù tuổi thanh xuân của tôi được tính sau khi bù trừ nhau tỷ lệ tuổi của nhau, nếu không thì mỗi người đền bù tôi 500 vạn.”
“Phi!”
“Vô sỉ!”
“Hèn hạ!”
“Không biết xấu hổ!”
Bốn người cùng mắng hắn một câu, ánh mắt tựa như dao găm vào người Hàn Trường Sinh.
Thân là nữ tử, thứ không muốn nhắc tới nhất chính là tuổi tác.
Nhất là đối mặt với người còn nhỏ hơn mình, dáng dấp còn quá tuấn tú nữa.
Sau khi thầm mắng được một câu, bốn người liếc nhau, đều thấy được hai chữ “Đồng Ý” trong mắt đối phương.
Đối phương tham tài thì rất dễ giải quyết, ít nhất cũng sẽ không xuất hiện các loại vấn đề vô sỉ như làm ấm giường..v.v...
Dương Mật nghĩ nghĩ, gật đầu nói: “Yêu cầu của anh chúng tôi có thể đáp ứng, nhưng anh nên quản miệng của mình cho tốt, đừng đi ra ngoài nói những lời không nên nói.”
“Yên tâm, cái miệng này ngoại trừ ăn cơm với thở dốc ra, sẽ không làm chuyện gì khác với mấy người.”
Hàn Trường Sinh cười nhạt một tiếng, ánh mắt lướt qua trên người tứ nữ, một đường dọc từ cổ đi xuống dưới, làm các nàng tức giận ôm lấy đôi chân trắng nõn của mình.
Câu nói này, cộng thêm cái ánh mắt vô sỉ này, không hỏi cũng biết ý nghĩa trong lời đối phương muốn nói là gì.