“Tin giật gân! Dương Mật, Địch Lệ Nhiệt Ba, Đông Lệ Nhã, Lưu Ti Ti, bốn cô gái cùng gả cho một người chồng.”
“Bốn đại nữ tinh cùng gả cho một người bị bệnh tâm thần, đây rốt cuộc là không có đạo đức hay là nhân tính vặn vẹo?”
“Là một người mắc bệnh tâm thần, bằng cách nào Hàn Trường Sinh chiếm được trái tim của bốn nữ minh tinh? Dựa vào vẻ đẹp trai sao?”
“Đẹp trai thì có thể muốn làm gì thì làm ư? Đúng vậy, thật sự là đẹp trai có thể muốn làm gì thì làm!”
Dương Mật nhìn đủ loại tin tức trên điện thoại di động, trên khuôn mặt tinh tế tràn đầy hận ý.
Mười cái tin tức ở trên cùng, trên trang bìa các loại báo lớn nhỏ, tất cả báo chí truyền thông, tất cả đều là tin tức bốn người các nàng gả cho Hàn Trường Sinh.
Nhớ tới nét mặt tươi cười như hoa của nữ tử kia, Dương Mật liền giận không chỗ phát tiết.
Ngón tay bóp vang lê tiếng rộp rộp, con mắt bốc hỏa, “Hàn Tử Câm đáng ghét! vốn tưởng mình với nàng là bạn tốt, ai ngờ trước khi chết nàng còn hố chúng ta một cái!”
Lưu Ti Ti để điện thoại di động xuống, gương mặt tuyệt mỹ cười khổ, “Ai có thể nghĩ tới Thiên Sơn Tuyết Liên của ngành giải trí có thể làm ra sự tình bỉ ổi như thế.”
Đông Lệ Nhã thở dài, sinh không thể luyến nói: “Thiệt thòi tớ còn coi nàng như là chị ruột, không nghĩ tới nàng lại làm chuyện quá mức thất đức như vậy.”
Địch Lệ Nhiệt Ba chu mỏ một cái, phồng mặt béo lên, thở phì phò nói: “Trời ạ! Mình mới 24 tuổi, mình không muốn kết hôn sớm như vậy a!”
“Tớ cảm thấy nhất định là Hàn Trường Sinh để cho mẹ của hắn làm như thế!”
“Cậu cảm thấy một người mang bệnh tâm thần có thể suy tính được nhiều chuyện như vậy à?”
“Nếu không phải vậy thì mọi chuyện là như thế nào? Trí thông minh của Hàn Tử Câm cao như vậy, chẳng lẽ nàng không biết sau khi kết hôn còn có thể ly hôn được ư?"
“Mới kết hôn liền định ly dị? Cậu muốn chúng ta nhanh chóng trở thành đồ đã xài rồi à?”
“Hàn Trường Sinh có bệnh tâm thần, dựa theo quy định của pháp luật bây giờ, trừ phi hắn lên cơn đánh đập chúng ta, bằng không thì pháp viện thì sẽ không cho phép chúng ta ly hôn.”
“Chuyện ly hôn thì chúng ta phải thương nghị dài dài, cái tên Hàn Trường Sinh kia chính là một tên tâm thần, hắn đánh người giết người đều được coi là không phạm pháp.”
. . .
Trong lúc bốn cô gái đang tán gẫu, người bị bệnh tâm thần Hàn Trường Sinh trong miệng các nàng, lúc này ngẩn người nhìn dung mạo tinh tế của mình trong phòng vệ sinh.
“20 năm, cuối cùng mình cũng đã tỉnh lại.”
Nhìn khuôn mặt soái khí đến nỗi có thể bẻ cong bản thân ở trong gương, Hàn Trường Sinh cong cong khóe miệng, lộ ra một nụ cười tà mị kinh thế hãi tục.
Hàn Trường Sinh hắn vốn không phải là người của thế giới song song, quốc gia Đại Minh này.
Theo ngôn ngữ mạng thì là hắn xuyên qua.
Nhưng mà thời điểm hắn xuyên qua tương đối sớm, mẹ hắn mang thai còn chưa đến mười tháng thì hắn liền xuyên qua đến đây.
Kì lạ là lúc hắn mới sinh ra, không hiểu từ đâu tới có một tên tự xưng là Tà Đế, nói rằng muốn cướp đoạt quyền khống chế thân thể này của hắn.
Hắn đối với thân thể này chính là dân bản địa, làm sao có thể để cho kẻ ngoại lai hoành hành bá đạo, tất nhiên là trực tiếp cứng đối cứng.
Hai cái linh hồn đánh giết nhau ở trong cơ thể, khiến cho người ngoài nghĩ rằng hắn bị tâm thần phân liệt.
Đến nay, tức là 20 năm sau, cuối cùng hắn cũng ma diệt được cái gia hỏa tự xưng là Tà Đế kia.
Chẳng những hấp thu được bộ phận năng lượng từ hồn phách của tên Tà Đế kia, còn để cho cường độ linh hồn của hắn tăng trưởng ít nhất gấp mười.
Đi ra khỏi phòng vệ sinh, lỗ tai giật giật, mắt nhìn gian phòng ở lầu hai thứ hai, tựa hồ nghe được tiếng nói chuyện của 4 cô gái kia.
Thế giới giới này đến nay vẫn tồn tại chế độ đa thê, cho nên đừng có nói đến 4, hắn có cưới nhiều người hơn nữa vẫn là chuyện hợp pháp.
Nhưng mà chẳng sao, chỉ là 4 cái nữ hài tử mà thôi, hắn cũng không phải mười phần quan tâm.
Dù sao hắn sống bên cạnh mẹ 20 năm, nữ minh tinh xinh đẹp hắn đã gặp qua không ít.
Bốn cái nữ nhân này muốn ly hôn, hắn không có ý kiến phản đối gì.
Mẹ dùng thủ đoạn nhỏ để gả cho mình bốn người nữ nhân này, chẳng qua là muốn các nàng chiếu cố mình mà thôi.
Nhưng hắn bây giờ đã khôi phục bình thường, không còn cần các nàng chiếu cố.
Lắc đầu, đi vào bên phòng sách lớn rộng khoảng 40m² ở bên cạnh, thuận tay cầm lên một quyển《 Thức Ăn Và Trù Nghệ 》.
Trên người hắn bây giờ không có nổi một phân tiền, mà bây giờ lại chuẩn bị đến lúc ăn bữa tối, không nhìn sách nấu ăn một chút thì tối nay chỉ có thể ăn qua loa mà thôi.
Khẽ lật một trang sách, Hàn Trường Sinh lập tức phát hiện hắn có một thứ hơn hẳn người bình thường.
Đọc nhanh như gió, đã nhìn qua là không quên được, cùng với lực lĩnh ngộ siêu cường.
Quyển sách《 Thức Ăn Và Trù Nghệ 》dày hơn 100 trang, hắn chỉ cần 2 phút liền xem xong.
Mỗi một câu một chữ hắn đều nhớ rất rõ ràng.
Thậm chí sau khi nhắm mắt, những con chữ kia dường như có thể chảy xuôi qua mắt hắn.
“Tà Đế, cảm ơn năng lượng hồn phách của ngươi.”
Hàn Trường Sinh xoa xoa huyệt Thái Dương một chút, dường như đang cảm tạ Tà Đế.
《 500 Món Ngon Cho Người Lười 》, 《 Các Món Ăn Tại Nhà 》, 《 Tám Món Chính Đỉnh Cao》......
Xem qua từng quyển từng quyển sách nấu ăn, Hàn Trường Sinh lập tức biến thành “Trù Thần cấp bậc đại tông sư” trên lý thuyết, còn lại thì phải làm thử mới biết.
Cộc..Cộc...Cộc
Tiếng gõ cửa vang lên, đánh thức Hàn Trường Sinh đang đắm chìm trong thế giới kiến thức nấu ăn.
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Địch Lệ Nhiệt Ba đang nhìn chính mình.
Ánh mắt kia có chút phức tạp, có kinh ngạc, có hận, có thương hại, càng nhiều hơn chính là ủy khuất.
“Có việc gì?”
“Anh có thể đi ra đây một lát được không, bốn người chúng tôi có vài chuyện muốn nói.” Địch Lệ Nhiệt Ba quét mắt nhìn cái khuôn mặt càng ngày càng tà mị kia, trái tim không chịu được rạo rực.
Làm sao người này lại càng soái khí hơn nữa rồi?
Đôi con ngươi giống như tinh thần kia, giống như là một vòng xoáy mang một loại cảm giác hấp dẫn hồn phách người nhìn vào, để cho nàng suýt chút nữa đắm chìm trong đó.