Dương Mật cùng Địch Lệ Nhiệt Ba tức giận trừng mắt nhìn Hàn Trường Sinh, tức giận đến mức đôi thỏ trắng ở trước người chập chùng lên xuống.
Mặc dù thành phần dinh dưỡng của chuối tây thực sự giống với lời của người này nói, nhưng hai người dám khẳng định, câu vừa rồi chỉ là nói giỡn.
Địch Lệ Nhiệt Ba chớp mắt hạt châu, gắt giọng: “Cho là anh nói đúng, vậy thì chuối tây ở chỗ não?”
Hàn Trường Sinh đáp lại đúng một câu “đi theo tôi”, cũng không để ý đến hai người dãy dự, mỗi cánh tay ôm theo một người, đưa hai người vào gian phòng.
Hắn chống cằm nhìn vào chuối tây trên bàn uống nước, không nói lời nào, cứ như vậy nhìn hai cô gái nhỏ.
Mặc dù vừa rồi hắn không cố ý dẫn ý của mình sang cái gì đó đen tối, nhưng hắn thề lời hắn nói đều là nói thật.
Ai bảo mắt của hắn quá tinh, vừa mới đến hành lang liền nhìn thấy chuối tây trong phòng khách.
“Cái này...đây là của tôi dặn người mua cho anh!” Dương Mật ôm ngực, suýt chút nói thổ huyết.
Vừa rồi nàng mới gọi điện thoại cho Hiểu Hiểu mua một đống đồ, trong đó có chỗ chuối tây, vậy mà lại quên mất.
“Cảm ơn vợ đã quan tâm, chồng cảm ơn rất nhiều.” Hàn Trường Sinh cảm cộng đến rơi nước mắt, sau đó chỉ lên dấu răng trên vai trái của mình nói: “Vậy vợ à, cho anh hỏi cái dấu răng bên vai trái là sao vậy?”
Dương Mật há hốc mồm, muốn nói một chữ “tôi” nhưng lại không có cách nào nói ra.
Lời đối phương nói chắc chắn là có cái ý kia, nhưng nàng lại không có cách nào phản bác,
Đúng lúc này, Địch Lệ Nhiệt Ba thì thầm bên tai của nàng mấy câu, khiến cho Dương Mật mặt đỏ tía tai, nhưng đồng thời tròng mắt cũng lóe lên.
Hàn Trường Sinh giật giật lỗ tai, vừa muốn trốn đi lại bị Dương Mật kéo cổ áo lại, lộ ra bả vai trái.
“Đứng im!”
Dương Mật hờn dỗi quát nhẹ một tiếng, hơi dùng sức nhảy lên trên người Hàn Trường Sinh, hai tay bám cổ, hai chân quặp lấy eo, tư thế như một con gấu túi.
Sau đó nàng cúi đầu xuống, đưa lưỡi ra liếm một vòng tròn quanh dấu răng.
“Khụ khụ...”
Cảm giác lạnh buốt nhưng cũng có vài phần ấm áp như băng hỏa lưỡng trọng thiên truyền thẳng vào não, Hàn Trường Sinh khẽ run rẩy, cảm giác chân như nhũn ra.
Sở dĩ hắn một mực duy trì câu nói "nam nữ thụ thụ bất thân" là bởi vùi cả hai kiếp hắn đều chưa từng tiếp xúc với cô gái nào gần như vậy, cho nên không biết phải cư xử ra sao.
Với lại tinh thần lực của hắn sau khi hấp thu linh hồn Tà Đế trở nên quá mạnh, cơ thể cũng quá khỏe cho nên hắn chịu không nổi cảm giác mị hoặc này.
Nhìn cái khuôn mặt tinh xảo đang chăm chú làm việc kia, tay phải vô ý thức đưa ra.
Vừa mới đụng phải nơi trắng ngà mượt mà đó, cả người hắn liền lấy lại tinh thần.
Hít sâu một hơi, lớn tiếng “Dương Mật! Tốt nhất cô đừng có trọc tôi, bằng không thì tôi sẽ giải quyết cô ngay tại chỗ!”
Dương Mật ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt đang ửng hồng vì ngượng ngùng, ánh mắt đắc ý nhưng vẫn mang theo một chút không phục, còn cố ý đưa lưỡi ra liếm một cái lên dấu răng kia một lần nữa: “Muốn như vậy cũng được, nhưng anh phải làm cơm.”
“Không bột đố gột nên hồ, không có nhà bếp với nguyên liệu nấu ăn, tôi nấu cơm bằng cái gì?” Hàn Trường Sinh biểu lộ bình tĩnh, tay phải đánh một cái lên chân của Dương Mật.
Không phải chỉ là chiếm tiện nghi cùng chọc ra một chút cảm giác thôi sao, cùng lắm thì tí nữa đi toilet giải quyết cũng được.
“Vấn đề này anh cứ yên tâm, tôi đã sớm chuẩn bị cho anh rồi.”
Dương Mật đắc ý nhảy xuống, vừa chạy ra cửa vừa hô to một tiếng.
Chỉ trong chốc lat, Dương Hiểu Hiểu và Lý Điềm Điềm mang tới một đống xoong nồi.
Rau quả trái cây cùng trứng thịt các thứ đầy bốn túi lớn.
Thậm chỉ là còn có hai cái lò vi sóng.
Hàn Trường Sinh mặt tối xầm: “Đây là các em đã chuẩn bị từ sớm để lừa anh có phải không?”
“Cái này sao có thể gọi là lừa được a? Ngài là một Trù Thần chính hiệu, chúng em không chuẩn bị tốt thì làm sao giám mời ngài ra tay đây.”
Dương Mật đắc ý, khom người một cái làm dáng: “Trù thần lão gia, xin mời.”
“Quần áo của anh...”
“Em giặt cho ngài.” Địch Lệ Nhiệt Ba giơ tay lên, rất tích cực.
Kỳ thực, khi vừa mới thấy cảnh Dương Mật nhảy lên người Hàn Trường Sinh, nàng liền hối hân vì cái sáng kiến ngu ngốc kia của mình.
Khi sáng kiến được thực thi, nàng lại chỉ có thể chua chua nhìn hai người liếc mắt đưa tình.
Bây giờ giặt quần áo cũng không thể để cho người kia được, bằng không thì sự tồn tại của mình liền gần như là không có.
Dương Mật nghi ngờ liếc mắt một cái, ra vẻ thân thiết, nói: “Trước đây cúng ta đã bàn xong rồi, lão gia ngài chỉ cần nấu cơm, quần áo thì hai người chúng em sẽ thay phiên nhau giặt cho ngài, hôm nay là Địch Béo, ngày mai là em.”
“......” Dương Hiểu Hiểu cùng Lý Điềm Điềm kinh ngạc nhìn nhau, lơ ngơ đi ra ngoài.
Hai cô chủ nhỏ có vấn đề gì vậy?
Vậy mà lại chủ động đi giặt quần áo cho Hàn tiên sinh?
Cho dù Hàn tiên sinh là chồng của hai người, nhưng cũng không cần chiều anh ta đến mức này đi chứ?
Không còn người ngoài, ba người lập tức khôi phục cảm giác không gần không xa như cũ.
Dương Mật cùng Địch Lệ Nhiệt Ba làm trợ thủ, Hàn Trường Sinh nấu cơm.
Một nhà ba người, không ai nói gì, mùi thơm thoang thoảng bắt đầu tràn ngập bốn phía.
Mùi thơm đủ để khiến người ta chảy nước miếng xộc vào mũi, người ngửi được không nhịn được hít sâu một hơi, kinh ngạc đi tìm kiếm nói toát ra mùi thơm.